Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Quan Chấn Ngôn chậm rãi quay đầu lại, cô vẫn duy trì tư thế cũ, cảm giác giống như cô vợ nhỏ mắc lỗi ngồi trên sô pha.
Trong khoảng thời gian này, cô vừa phải làm việc, vừa phải xử lý công việc nhà một cách vất vả nhưng cô vẫn nở nụ cười sáng lạng, cô không tiếc dụng tâm muốn hắn trai qua những sinh hoạt bình thường trong cuộc sống, tất cả đều thoáng qua đầu óc của hắn. Tâm Quan Chấn cứng lại, một cỗ khí nóng xông thẳng đến đáy mắt hắn.
Hắn xoải bước lớn đi đến bên người cô, bỗng dưng ôm chặt cô vào ngực.
Đỗ Nhược Đồng níu lấy áo sau lưng hắn, lần đầu tiên trong đời không thể tự chế oa oa khóc thành tiếng.
“Anh làm em sợ muốn chết. . . . . . Làm em sợ muốn chết. . . . . .” Cô vừa khóc vừa mơ hồ nói không rõ.
“Không sao, không sao, không có sao. . . . . .”
Quan Chấn Ngôn vùi cằm vào tóc cô nói, ôm chặt lấy cô cho đến khi sức nóng trong mắt của dần dần mờ nhạt mới thôi, hắn mới có biện pháp lên tiếng lần nữa.
“Em nói rất đúng, nếu anh không có cách nào khôi phục cuộc sống bình thường, mà để cho em mang thai, quả thật không phải là hành động sáng suốt.” Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, khẽ hôn nước mắt cô.”Anh sai rồi.”
“Em cũng có lỗi. Có lẽ sau khi có con, anh sẽ từ từ có thói quen ở trong đám đông. Nhưng em không thể mạo hiểm như vậy được, khiến con không vui.” Đỗ Nhược Đồng nói, hốc mắt vừa đỏ, đấm vào vai hắn.”Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng tất cả cố gắng đều là uổng phí.”
“Ngàn lỗi vạn lỗi đều là do anh.” Hắn vuốt ve lưng cô, dỗ cô như dỗ con nít.
“Ừ.” Cô đồng ý.
“Nhưng hiện tại anh muốn đem toàn bộ thuốc tránh thai đi vứt!” Quan Chấn Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, vẫn có một điểm nhỏ nhỏ không thể quên được.
“Tuân lệnh.” Cô mỉm cười nói.
Con ngươi nóng rực của Quan Chấn Ngôn khóa tầm mắt của cô, bàn tay của hắn thuận theo đường cong trên cơ thể mà đi xuống, phủ lấy mông cô, đem cô kéo về phía trước, kề sát phái nam rung động của hắn.
Đỗ Nhược Đồng xấu hổ cúi đầu tựa vào trên vai hắn, thật sự là không biết mình đến tột cùng là tương đối quen với sự lạnh lùng trước kia của hắn, hay cái ánh mắt nóng rực này, cử chỉ to gan hiện tại.
“Không phải nói chỉ nghỉ ngơi nửa giờ sao? Còn không mau đi họp.” Cô dùng sức đẩy hắn, gương mặt còn đỏ rực.
“Đều là vợ chồng, còn xấu hổ gì ——” hắn đứng ở bên cửa, cười cắn hạ môi của cô.”Nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình rồi, anh giao cho Quan Ngữ sắp xếp một chút, tuần sau chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.”
“Tuần sau không được, anh quên chúng ta phải tham gia thọ yến của gia gia sao?”
Quan Chấn Ngôn liếc mắt, Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc cười ngã vào lòng hắn.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài nói cho bọn họ biếtchúng ta muốn cùng nhau phát ngôn.” Hắn nói, lướt nhẹ qua khóe mắt có viền nước mắt của cô.
“Chờ một chút.” Đỗ Nhược Đồng kéo cà vạt hắn xuống, đầu tiên cởi ra, sau đó là hai chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi của hắn đến khuỷu tay.”Đại công cáo thành rồianh như vậy thật đẹp mắt ——”
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn nụ cười sáng lạn của cô, hắn vững vàng nắm tay cô.
Thì ra là, đây chính là cảm giác của giác hạnh phúc!
Một tuần lễ sau, Qua Chấn Ngôn cùng Đỗ Nhược Đồng cùng nhau phát ra tin tức về hoạt động công trường cà phê trên đài truyền hình dày đặc ánh sáng.
Cùng một buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Nhược Đồng cùng Quan Chấn Ngôn nắm tay nhau tham gia yến tiệc của gia gia.
Quan Chấn Ngôn mặc một bộ tây trang mà be hài hòa cùng bộ lễ phục màu vàng rực rỡ của Đỗ Nhược Đồng, hai người cầm tay nhau, hướng mọi người biểu hiện ân ái rõ rệt.
Hai người chúc thọ gia gia trước, còn Đỗ Giản Mỹ Tú thì bận bịu không ngừng khoe con con rể.
Bởi vì có Đỗ Nhược Đồng ở bên người, cho nên Quan Chấn Ngôn cố gắng nén nhịn đám người hai mặt này.
“Chúng ta có thể về chưa.” Quan Chấn Ngôn vụng trộm kéo cô đến một bên, nói nhỏ.
“Ít nhất phải đợi đến nửa giờ, đợi đến khi cắt xong bánh mới có thể đi. Dù sao, bây giờ chúng ta có thể thuận tiện giúp công trường cà phê tìm người quyên một khoản tiền nữa a. Kế tiếp anh không phải muốn giúp những đứa trẻ khuyết tất thành lập một trường kỹ thuật và dạy nghề sao? Những người này tiền nhiều như vậy, chúng ta là cấp cho bọn họ một cơ hội làm chuyện tốt đi.” Đỗ Nhược Đồng dựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với hắn.
“Không nghĩ tâm cơ em nặng như vậy ——” bên môi Quan Chấn Ngôn mang nụ cười yếu ớt, không chút nào không thấy mình tựa tiếu phi tiêu, hợp với ngũ quan lãnh tuấn, đã đưa tới không ít mắt chăm chú nhìn hắn.
“Có lẽ tâm cơ em thật nặng nói cũng không chừng, nếu không thế nào có biện pháp có được anh?” Cô trực tiếp thừa nhận, ánh mắt cũng không nhịn được len lén tìm bóng dáng La Gia Lệ.
Trước đây không lâu, một nhà báo nào đó viết Quan Chấn Ngôn cùng La Gia Lệ đã từng là người yêu, còn bịa thêm nói Quan Chấn đối với La Gia Lệ nhớ mãi không quên … Tin tức này bị mọi người sôi nổi bàn tán một phen.
Cô không mượn cơ hội này giúp Quan Chấn Ngôn đính chính lại thì đợi đến bao giờ.
“Nhược Đồng, nghe nói mấy năm trước chồng cháu cùng La Gia Lệ suýt đính hôn ! Đây là chuyện gì xảy ra?” Trưởng bối trong người thiếu kiên nhẫn, trước mở lời, hỏi.
“Bọn họ từng nói qua một chút yêu đương nhưng bởi vì cá tình không hợp cho nên chia tay.” Đỗ Nhược Đồng hời hợt nói xong, ngẩng đầu đối với Quan Chấn Ngôn cười một tiếng.”Đúng không?”
“Ừ.” Quan Chấn Ngôn chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
“La bác sĩ còn nói cái gì. . . . . . Bởi vì cháu dáng dấp cùng cô ấy có điểm giống nhau, cho nên Quan Chấn Ngôn mới lấy cháu. . . . . .”
“Nói hưu nói vượn.” Quan Chấn ngôn lạnh lùng ném xuống một câu.
Tam cô lục bà im lặng, ánh mắt nhìn tư thái thân mật của Quan Chấn Ngôn đang ôm eo Đỗ Nhược Đồng, nhìn tới nụ cười hạnh phúc trên mặt Đỗ Nhược Đồng.
“Thật ra thì cháu cùng Quan Chấn Ngôn đã biết nhau ở đại học, nếu muốn nói giống hay không, cũng có thể là La bác sĩ giống cháu. . . . . .” gò má Đỗ Nhược Đồng dựa nhẹ trên vai Quan Chấn Ngôn, bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu ngọt ngào.
“Là chính cô ấy không biết rõ tình huống, không biết từ lúc đại học anh đã thích em rồi.” Quan Chấn Ngôn đưa mát nhìn cô, bổ sung thêm một câu.
“Ai da, nguyên lai là La bác sĩ tự mình đa tình! Chúng ta hãy nói xem, La bác sĩ nào có được như Nhược Đồng dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lương thiện, hiền lành, cô ta vừa nhìn chính là kẻ nịnh hót. Hôm nay đeo một chiếc nhẫn kim cương năm Carat, khoe khoang như sợ người ta không biết chuyện. . . . . .”
“Xin hỏi La bác sĩ ở nơi nào vậy? Cháu muốn chào hỏi cô ấy một chút.” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi, không muốn nghe quá nhiều điều thêm mắm dặm muối.
Người hiểu chuyện lập tức hưng phấn hướng phía đông chỉ một cái —— La Gia Lệ đang nghiêng người, dùng đuôi mắt quan sát bọn họ.
Đỗ Nhược Đồng sử dụng ánh mắt hỏi thăm Quan Chấn Ngôn.
“Đi thôi.” Quan Chấn Ngôn ôm eo Đỗ Nhược Đòng, trực tiếp đi tới trước mặt La Gia Lệ.
“Chấn Ngôn, đã lâu không gặp.” La Gia Lệ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cằm lên, bày ra góc độ đẹp mắt nhất .
Quan Chấn Ngôn gật đầu.
“Hai vợ chồng anh mấy ngày nay rất hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, tin tức liên tiếp xuất hiện nhiều lần.” La Gia Lệ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, mắt thẳng nhìn chòng chọc Quan Chấn Ngôn.”Không nghĩ tới tới anh lại có thể ở trước mắt truyền thông phát biểu’’.
“Là của công lao của cô ấy, cô ấy để cho tôi biết các vết sẹo không ảnh hưởng gì đến cách xử sự——” Quan Chấn Ngôn cúi đầu dịu dàng nhìn Đỗ Nhược Đồng.
“Cám ơn đã khen.” Đỗ Nhược Đồng thản nhiên cười.
“Khi đó em cũng không nói cho anh biết, em cũng không để ý. . . . . .” La Gia Lệ dồn dập ngắt lời cô.
“Cô nói láo, cô nói ít thì tốt hơn.” Quan Chấn Ngôn cũng không khách khí cắt đứt lời nói của La Gia Lệ, hơn nữa mặt không thay đổi gì làm cho người ta không dám vượt khuôn.
Vốn cho là nhìn La Gia Lệ thì hắn sẽ phẫn nộ đến không cách nào tự kiềm chế, nhưng so với tưởng tượng của hắn thì hắn còn bình tĩnh gấp mười lần.
La Gia Lệ trước mắt xinh đẹp, cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất quả thật quá thấp hèn rồi, cặp mắt kia cũng trải qua nhiều thăng trầm.
Quan Chấn Ngôn cũng không có mở miệng bình luận La Gia Lệ, nhưng thần thái xem thường của hắn lại đã sớm đem ý nghĩ của hắn biểu lộ không bỏ sót rồi.
La Gia Lệ ngậm chặt lấy môi đỏ mọng, nắm chặt bàn tay. Một người đàn ông ngay cả tức giận cô cũng không có, cô còn có thể vọng tưởng mình có thể đối với hắn có bất kỳ ảnh hưởng nào sao?
“Nếu như hai vị không có chuyện gì, tôi muốn đi tìm lão bằng hữu.” La Gia Lệ ngạo mạn, ngửa cằm lên.
“Xin đợi một lát, tôi muốn làm phiền cô sau này. . . . . .” Đừng nói với người xung quanh mình và Quan Chấn Ngôn từng yêu nhau. Đỗ Nhược Đồng nghĩ nói như vậy, nhưng là Quan Chấn Ngôn không cho cô nói hết câu.
“La Gia Lệ, tôi muốn nói với cô một tiếng cám ơn cùng một tiếng xin lỗi.” Quan Chấn Ngôn nhìn La Gia Lệ, cánh tay lại đem Đỗ Nhược Đồng ôm càng chặt hơn.
“Có ý tứ gì?” La Gia Lệ phòng bị hỏi, cô không cho là Quan Chấn Ngôn sẽ có thiện ý gì.
“Nói cám ơn là bởi vì tôi đã chia tay, cho nên sau này tôi mới có thể cưới được Nhược Đồng. Nói xin lỗi có lẽ là vì tôi chưa từng thích qua cô, tôi chỉ đem cô thành thế thân của Đỗ Nhược Đồng. Đại học năm thứ tư tôi đã thích cô ây.” tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh không chậm, giống như là tán gẫu về chuyện nhỏ trong cuộc sống.
“Anh ——” khuôn mặt La Gia Lệ tái xanh lại, giận đến nói không ra lời.”Anh cho rằng tôi còn lưu luyến anh sao? Bây giờ chồng tôi sản nghiệp trải khắp thế giới, mạng lưới của công ty anh cũng chỉ nhỏ như bong bòng, anh cho rằng mình là cái gì!”
Lời này vừa nói ra, Đỗ Nhược Đồng bắt đầu cảm thấy không đồng tình với La Gia Lệ. Cô nhớ ngày đó nhìn thấy chồng của La Gia Lệ và nữ nhân khác ở trong khách sạn, đột nhiên cô có chút cảm thấy hỗn độn.
“Hôn nhân không nên chỉ vì lợi ích của bản thân mình, tôn trọng lẫn nhau mới duy trì được cuộc hôn nhân lâu dài. Cô qua dụng tâm rồi, đối phương tự nhiên có thể cảm nhận được. Nếu như cô yêu cầu chẳng qua cũng chỉ là đời sống vật chất, người kia sẽ không thể không biết cô có ý đồ riêng.” Đỗ Nhược Đồng nói.
“Tôi không cần cô phải dạy tôi.” La Gia Lệ khó chịu nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ đem tâm tình của mình cùng cô chia sẻ thôi.”
“Chúng ta đi thôi.” Quan Chấn Ngôn cầm tay Đỗ Nhược Đồng, cũng không quay đầu lại đi về phía ban công.
La Gia Lệ trừng mắt nhìn bọ họ cầm thật chặt tay nhau, cô dùng sức cầm viên kim cương năm Carat trên tay. Cô không hâm mộ bọn họ, một chút cũng không hâm mộ!
Quan Chấn Ngôn mới đẩy cửa ban công ra, Đỗ Nhược Đồng liền hít thật sâu không khí mát mẻ ban đêm.
“Hôm nay nhìn thấy sao.” Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghiêm túc đếm.
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt ^^,chúc các bạn vui vẻ)
“Câu nói vừa rồi của em thật hay, cô ta đúng là cần tự kiểm điểm lại tư tưởng.” Quan Chấn Ngôn cười, nói.
“Em cũng không có ý muốn nói như thế với cô ấy, nhưng em hi vọng cô ấy đừng tưởng rằng có sản nghiệp lớn là có thể đảm bảo được hạnh phúc. Mẹ em ở trong hoàn cảnh đó dựa dẫm cả đời nhưng cũng không được vui vẻ. Mà La Gia Lệ dù sao còn trẻ, còn có cơ hội thay đổi quan hệ của cô ấy cùng chồng. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng nói.
“Đừng nói tới La Gia Lệ nữa.” Hắn biết Đỗ Nhược Đồng là người tốt bụng, những cũng không cần phải lo lắng cho người khác quá nhiều .”Dù sao, ân oán của anh cùng cô ta đến ngày hôm nay là xóa bỏ. Đúng rồi, anh có quà tặng muốn đưa cho em ——”
“Không cần lại đưa em quà tặng.” Cô cảnh cáo đưa ngón trỏ ra, vẫn là nhịn không được cười. Được hắn sủng ái như vậy, không có biện pháp?
“Phần quà tặng này, nhất định em sẽ thích.” Quan Chấn Ngôn ngắm nhìn đồ trang sức bằng ngọc trai trên búi tóc của cô, tư thái ưu nhã, cười như hài tử , ánh mắt càng thêm dịu dàng “Tháng sau anh nghỉ phép nửa tháng, muốn đi nơi nào chơi?”
“Đi nơi nào đều tốt a, chúng ta đi tuần trăng mật !” Đỗ Nhược Đồng ôm cánh tay của hắn, vui vẻ đến xoay tròn.
“Em rất dễ dàng thỏa mãn.”
“Không, em rất khó thỏa mãn, cho nên mới muốn đem anh dạy dỗ thành người chồng lý tưởng.” Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, nghịch ngợm cười.”Em chỉ là không có nghĩ rằng, dạy dỗ chồng lại có nhiều quà tặng đến vậy.”
Quan Chấn Ngôn véo nhẹ gò má của cô, cũng cười.
“Thật ra thì, em có quà tặng muốn đưa cho anh, nhưng là. . . . . . Em vốn định. . . . . . Hay là từ từ hãy nói.” Đỗ Nhược Đồng ngập ngừng nửa ngày, lại ngậm miệng lại.
“Sao lại chỉ nói một nửa?”
“Em vốn muốn xác định mới nói cho anh biết .”
“Chuyện gì? Em thành thật mà nói cho anh ——” Quan Chấn Ngôn nhìn thần sắc lo âu của cô, vẻ mặt ngưng trọng.
” ‘ ‘Bà cô’’ của em tháng này đến muộn rôi, em vỗn muốn đợi sau khi thọ yến kết thúc sẽ đi mua que thử. . . . . .”
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn bụng của cô, cả người giật mình cứng đơ tại chỗ.
Cô “có thể” mang thai!
“Muốn chết ——” hắn khàn khàn nói nhỏ.
“Anh không vui?” Cô lo lắng thấp giọng hỏi.
“Không!” Hắn bỗng dưng dùng sức lắc đầu, trong lúc bất chợt cười ngây ngô .”Anh chỉ là đang suy nghĩ, bây giờ anh nên làm sao có thể hạnh phúc hơn đây?”
“Dĩ nhiên có thể, so với bây giờ sẽ hạnh phúc hơn, anh có thể để cho nhiều người thêm hạnh phúc ——” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng cười, kéo bàn tay của hắn che ở trên bụng cô.
“Anh biết rồi.” Quan Chấn Ngôn kiên định nói, ôm vợ và đứa con còn chưa ra đời vào ngực.
Tối nay, bầu trời không mây, trăng non cong cong, lấp lánh vô số ánh sao, đẹp đến nỗi khiến người ta nhìn không rời tầm mắt.
Mặt trăng cùng ánh sao của hắn cũng cư trú trong trái tim hắn……