80s toys - Atari. I still have

doc truyen teen

truyen teen hay Bạn đang truy cập vào ThanhNienViet.HeXat.Com wapsite đọc truyện teen hay,tiểu thuyết hay nhất và nhiều truyện tình yêu khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Thông Tin Cập Nhật
Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Tác giả: kokubu karin
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh
Post By : Trái Tim Băng
——***——
CHƯƠNG I
- Trống là mày phóng xuống chỗ nó ngay – Giọng ồm ồm của tên con trai thời kỳ vỡ giọng vang lên trong góc khuất của sân trường.
Ngay sau đó là giọng thằng Khánh ngồi dưới tôi một bàn :
- Yên tâm! Thằng Trung bọc cửa hậu, mày chặn cửa ra vào, còn tao sẽ khiến nó hiểu ra vấn đề …- Tiếng lạo xạo của những bước chân cho tôi biết tụi TKQ2 đang dời chỗ – Vào lớp thôi, dạo này nhiều đứa hay đi cổng sau lắm!
Chờ vài phút, tôi bước ra khỏi đống gạch gần bờ tường. Tay phủi đám bụi bám trên quần, đầu bắt đầu hoạt động khi nhớ lại cuộc đối thoại vừa tình cờ nghe được. Lớp 8A3 mà tôi đang theo học, ngoài việc đứng đầu bảng xếp hạng hàng tuần, còn nổi tiếng bởi nhóm TKQ2_bốn đứa con trai nghịch như quỷ nhưng lại luôn có tên trong danh sách học sinh giỏi. Việc này khiến thầy cô nhắm mắt bỏ qua khá nhiều vụ quậy phá của tụi nó. Và nạn nhân tuần này là Duy cận, người hiền lành không thích nói nhất lớp …
- Nghĩ gì vậy ông tướng – Cái vỗ vai khá mạnh khiến tôi nhăn nhó, quay lại thì thấy cái mặt tròn quay của Công béo – Sao hôm nay mày đi sớm thế?
- Vậy mới biết được nhiều chuyện thú vị – Tôi cười khó hiểu rồi bước đi, bỏ lại cái mặt nghệt phía sau đang nhìn theo ngạc nhiên.
Ném chiếc cặp lên bàn tạo thành tiếng “ rầm”, tôi phớt lờ ánh mắt khó chịu của tụi con gái phía góc lớp. Sao nhìn mấy đứa không cùng giới có mái tóc dài dài, mắt xếch đó là tôi lại thấy gai người. Không biết mẹ sinh vào giờ gì mà tôi ghét tụi con gái như xúc đất đổ đi, tụi nó cũng ghét tôi gấp hai ba lần gì đó. Tại mấy lần đụng độ trong căn tin đó mà.
- Cho mình mượn vở toán nha Duy – Giọng nhão nhoét của nhỏ Thuý vang lên khi cậu bé có nước da trắng bước vào lớp – Mình còn bài bốn chưa giải được …
Không để cái giọng nhão nhoét kịp dứt, ba bốn cái miệng đã chen ngang tạo nên không khí ồn ào như cái chợ buổi sớm ở Cầu Giấy mà mấy lần tôi đi qua khi mua đá cho mẹ.
Nụ cười gượng xuất hiện trên môi, Duy rút quyển vở Hồng Hà đưa Thuý rồi trở về bàn cuối.
Tôi dựa hẳn vào tường, khoanh chân thật thoải mái và đưa mắt quan sát xung quanh lớp, nhưng đích đến là nhân vật chính của cuộc đối thoại nghe lén được lúc nãy. Dù cận nhưng với dáng khá cao, Duy bị điều xuống cuối lớp quản lý tổ bốn, nơi có 2 thành viên của nhóm TKQ2. Sau mấy lần “ hoành thành tốt nhiệm vụ” tổ trưởng tổ bốn, Duy vinh hạnh có chỗ ngồi hạng sang trong danh sách đen của tụi TKQ2.
Mà tên cận này cũng hay, biết tụi nó hay thù vặt, vậy mà vẫn “ thắt chặt” kỷ luật, làm tụi nó bị cô hạ hạnh kiểm đợt vừa rồi. Đúng là coi trời bằng vung, điếc không sợ súng …
Đang mải ngắm mái tóc hơi rủ xuống theo cái đầu nghiêng nghiêng thì tôi giật bắn vì đôi mắt mở to chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi. Dù qua lớp kính nhưng cặp mắt đen nhánh trong vắt vẫn sáng rực, nó làm tôi bối rối, tim đập nhanh hơn bình thường. Thấy không tỏ thái độ gì mà cứ trơ mắt ra nhìn…một thằng con trai thì thật là điên, tôi liền giả vờ đang đảo mắt xung quanh lớp, chứ không phải nhìn riêng Duy. Đến khi đảo xong một vòng và đảo …quay trở lại, tôi thấy tưng tức vì cậu ta …đang tiếp tục cúi xuống quyển vở trên bàn.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng …tùng…tùng….
Tiếng trống vào lớp cắt ngang ánh mắt đi hoang của tôi. Cảm thấy bản thân thật thiếu cẩn thận. Mọi khi quan sát tôi đều không để đối tượng phát hiện, lần này thì …nhất là sự chú ý lại là một thằng con trai nữa chứ. Đúng là không nên đi học sớm, ngủ không đủ giấc nên đầu óc có vấn đề đây.
Trong lớp không phải dạng cao, tôi bị xếp ngồi sát tường, bàn thứ ba thẳng bàn cô. Cái kiểu ngồi cố hữu là lưng dựa tường, tay chống lên bàn, nên việc nhìn lên bảng bằng việc quan sát cả lớp. Mà quan sát cũng có cái thú của nó, nhất là với cái đứa không thích dính vào bất cứ việc gì của người khác, chỉ thích đứng nhìn thôi. Thì cứ như việc tình cờ nghe kế hoạch “ chặn đánh Duy” sáng nay, tôi biết cũng đâu cảnh báo nạn nhân. Đầu nghĩ lại cuộc đối thoại, mắt đã dừng …trước gò má Duy. Nhìn nghiêng tên này cũng ổn, sống mũi cao, chứ không tẹt như mũi tôi, cặp mắt đen nháy, không biết bỏ ra có dại như nhiều người cận không, tóc rẽ ngôi trông rất ra dáng “ con ngoan trò giỏi”. Trong lớp ngoài tụi TKQ2 nổi tiếng, Duy cũng được nhiều người nhắc đến, đó là sự hiền lành ít nói, nhưng lại được tụi con gái quý vì hay cho tụi nó mượn vở chép bài cũng như khi kiểm tra.
Mà suy đi tính lại, tôi giống Duy ở một điểm, đó là tôi thích quan sát mọi người, còn cậu ta thích quan sát …sách vở. Mỉm cười với suy nghĩ vừa rồi, tôi quay lên bảng với khuôn mặt ngây thơ vô số tội vì thầy đang nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Cúi xuống chăm chú chép bài như học sinh ngoan chính hiệu, nhưng tôi cũng kịp nhận ra, ngay khi quay lên có đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính đang nhìn theo. Vậy là nó nhận ra bị tôi “tăm tia” nãy giờ.
Từ lúc đó trở đi, dù không ngồi kiểu dựa tường, đôi mắt đảo xung quanh nữa, tôi cũng biết mình đang bị “ theo dõi” nhất cử nhất dộng. Tiết thứ nhất thấy hay hay, tiết thứ hai ngứa ngáy, tiết thứ ba nhột nhạt, khó chịu vì tôi bị đẩy vào thế bị động, tiết thứ tư chuyển sang bực bực, cứ như tôi là con gì đó trong sở thú, còn cậu ta là khách tham quan đang xem …khỉ. Tiết thứ năm thì sự bực mình lên đến giới hạn, tôi quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Hết sức bất ngờ, đáp lại cái nhìn đó không trốn tránh là nụ cười ngượng ngập như bị bắt quả tang tại trận. Cái kiểu cười bối rối này khiến tôi nghĩ, không nhẽ tôi thường bị theo dõi dõi? Đôi lông mày dãn ra khi tôi chợ nhớ ai đang ngồi bàn trên, cái Hoa_con nhỏ xinh nhất lớp, vậy tên cận nhìn Hoa có lý hơn là nhìn tôi. Mà không hiểu cái đứa tóc tết đuôi sam lộ ra cái trán hói bẩm sinh, mắt xếch ngược lên mỗi khi cười thì có gì mà tụi con trai lại bảo xinh nhỉ? Thật không hiểu nổi! Mà không chỉ có cái Hoa, bất cứ đứa con gái nào dù tóc ngắn hay tóc dài, dù hiền hay đánh đá, dù nói ít hay lắm mồm, tôi đều thấy giống y mấy con khỉ hồi bé hay vào Thủ Lệ xem. Nhất là lúc tụi nó cãi nhau, cứ như đang…khẹc khẹc.
- Các em về nhà nhớ làm bài ở cuối trang – Tiếng thầy vang lên giõng dạc ngay sau hồi trống báo hiệu hết giờ.
Tôi không vội vã lao ngay ra ngoài như mọi khi, mà cố tình giả vờ chép nốt bài để có cớ nán lại.Khi chép xong chỗ chưa viết do mải nghĩ thì trong lớp còn mỗi tụi TKQ2, tôi, Duy. Thằng Quân hất đầu về phía tôi :
- Mày làm gì chưa về hả Hải – Cái đầu đinh của nó làm tôi thấy ngứa mắt, nhưng chỉ im lặng thu dọn sách vở thật chậm chạm hết mức có thể.
Vẫn là giọng thằng Quân, nó nhăn nhó khó chịu làm những nốt rỗ trên hai gò má trông rõ hơn :
- Hay mày cũng thích tham gia với tụi tao?
Nó muốn thế chỗ thằng Duy đấy – Tiếng búng tay cái tách kèm theo giọng ồm ồm của Quang vang lên đầy giễu cợt.
Hất cặp lên vai, tôi bước đi trong ánh mắt kỳ lạ của Duy. Tự nhiên bước chân trở nên rối loạn, những bản tính không thích rắc rối, tôi bước nhanh hơn ra cửa, đổi theo là những tiếng cười chọc quê.
Lớp tôi thuộc dãy nhà B, ngay phá sau dãy nhà là cổng phụ, chỉ cần đi 10 m là ra khỏi trường, nhưng không hiểu sao tôi phóng một mạch ra cổng chính, cách lớp học hơn trăm mét, rồi rẽ thẳng vào phòng bảo vệ. Để tăng thêm sự kỳ lạ cho hành động 2này, tôi vội vã nhờ bác bảo vệ can thiệp. Vừa nghe xong câu cuối, bác bảo vệ đi nhanh đến căn phòng đầu tiên của dãy nhà B có tấm biển nhỏ “8A3”. Chưa đầy một phút, tụi thằng Quang bước ra với khuôn mặt hầm hầm, trước khi rẽ vào đoạn khuất để ra cổng phụ, thằng Quang và Quân còn nhìn một lượt khắp sân trường như tìm kiếm. Đúng là không ngoài dự đoán, may là tôi đã nấp vào dãy nhà dành cho giáo viên. Chờ tụi nó đi hẳn, tôi từ tốn bước về lớp, không quên gật đầu chào bác bảo vệ tốt bụng. Duy vẫn ngồi yên tại chỗ, một bên môi rướm máu nhưng khuôn mặt bình thản như không có gì xảy ra. Vậy là bác bảo vệ đã đến muộn. Vừa thấy tôi, đôi mắt đen nháy đó sáng hơn. Không biết tôi có nhầm không, nhưng những tia sáng đó đang nhảy múa vui mừng :
- Tớ biết cậu sẽ quay lại.
- Không hiểu mày nói gì – Để khoả lấp sự ngạc nhiên, tôi cố tình nói giọng thờ ơ.
Đây là lần đầu tiên từ khi Duy chuyển vào lớp, chúng tôi mới có cuộc nói chuyện riêng rẽ. Nụ cười thân thiện trên môi Duy làm cậu ta hơi nhăn mặt, còn tôi thấy hai tai nóng ran, nóng đến mức tôi quay nhanh ra hướng cổng phụ, bỏ mặc phía sau tiếng xô bàn vội vã :
- Nè! Nè!
Đúng là ngày điên khùng! Tôi nhất quyết lần sau không đi học sớm nữa. Vừa đi vừa đá những viên sỏi trên đường, trong lúc cao hứng một viên bay thẳng vào bà béo ngồi trước quán nước khiến tôi nhanh chân vọt lẹ, đuổi theo là tiếng chửi chói tai.
Đến khi dừng lại thở dốc, tôi nhận ra mình có đuôi, và đó không ai khác là tên bốn mắt. Rõ ràng cậu ta không cười nhưng cái khoé môi kia như đang trêu ngươi, cười cợt tôi. Đáng nhẽ tôi phải nổi khùng nhưng không hiểu sao tay chân như thừa thãi, cái miệng cứng đơ, cuối cùng quay phắt đi và…bước tiếp.
Cái kiểu “ im lặng là vàng” của Duy khiến tôi thấy hay hay. Lần đầu đến lớp sớm, nghe được chuyện không nên nghe, và phát hiện câu “đừng nhìn người mà bắt hình dong” là đúng.
- Mày về ăn xong rồi ra trông hàng nhé – Giọng oang oang của mẹ làm tôi chạy nhanh lại lấy chìa khoá – Thay đá trên tủ rồi ăn cơm.
- Dạ – Xoay xoay chìa khoá, tôi nhìn theo dáng cao cao của Duy.
Cậu ta vẫn bước tiếp đi về phía xóm một, không nhẽ nhà cậu ta ở gần đây?
- Còn không về đi, cái thằng này!
- Rồi! Rồi – Tung chùm chìa khoá lên cao, tôi đỡ lấy rồi phóng vèo về nhà.
Mẹ bán nước vỉa hè nên buổi trưa tôi hay ra trông hàng để mẹ về ăn cơm. Cũng từ những buổi trưa này, tôi biết pha nước chè, biết chơi cờ tướng và có thói quen …ngắm mọi người. Dù không chấp nhận, dù biết là kỳ quái nhưng tôi biết những anh chàng đẹp trai luôn thu hút ánh mắt tôi, mà tôi có muốn ngắm người khác giới cũng không có, vì khách đa phần vào uống nước là sinh viên nam. Không hiểu việc gì đang diễn ra khi tôi ngày càng ghét con gái, và sự chú ý chuyển hết sang người cùng giới ….
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thật! Bố Duy tính kiện lên thành phố đấy – Giọng bí hiểm của nhỏ lớp trưởng khiến đám vịt giời xung quanh được thể đồng thanh nói, tạo lên sự hỗn loạn một góc lớp.
Chịu hết nổi đám vịt lai khỉ này, tôi không thể giả vờ ngủ nữa, đứng dậy bước thẳng ra ngoài. Theo thói quen, tôi đảo mắt xung quanh trường và dừng lại trước dáng cao cao quen thuộc nơi cửa phòng hiệu trưởng.
Vậy những gì con nhỏ lớp trưởng nghe lén được là đúng. Bố Duy đang kiện nhà trường vì con trai quý bị “ bạo hành”. Tiếng “bạo hành” khiến tôi không nín cười nổi. Chỉ bị rách chút môi thôi mà cũng rắc rối, chắc ở nhà Duy được chiều lắm. Lại kiểu “ con nhà giàu đứt tay” đây mà.
Hai tai lại có cơ hội nóng ran và ửng đỏ khi tôi nhận ra mình đang bị chiếu tướng. Cậu ta…cậu ta cũng đang nhìn tôi sao?
Lòng dặn phải dứt khỏi ánh mắt đó nhưng toàn thân đông cứng, tôi thấy nghẹt thở và không cách nào điều khiển được hành động. Những tiếng ồn xung quanh đang xa dần, và trong sân trường rộng lớn chỉ còn hai con người, hai đôi mắt đang quyện lấy nhau …
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng…Tùng …Tùng…
Mọi khi tôi rất ghét trống vào học nhưng hôm nay lại phải cảm ơn nó. Cảm ơn vì nó giúp tôi không bị lún sâu thêm nữa …nên dừng lại trước khi quá muộn …Tôi biết những gì đang diễn ra trong tôi, tôi không muốn có nó, hoàn toàn không muốn …
- Vào lớp thằng khùng – Công béo lôi tôi xềnh xệch, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt – Hai hôm nay mày trúng bùa hả?
- Chắc vậy – Cười khó hiểu, tôi trở về chỗ và ánh mắt lại đi hoang xuống phía cuối lớp_nơi có một người vắng mặt.
Công béo lắc đầu nhìn tôi khó hiểu nhưng đã quá quen với tính tình thất thường của tôi nên nó trở về chỗ với cái nhún vai. Trong lớp, tôi không quá tách biệt như Duy nhưng cũng không thể hoà đồng hoàn toàn với mọi người, trừ Công béo. Chắc tại tôi coi “ những bông hoa” trong lớp là những chú khỉ xổng chuồng nên mới khó hoà đồng với tụi mê gái.
Theo sau thầy chủ nhiệm là Duy và tụi TKQ2. Cái mặt hầm hầm của thằng Quang cho biết chuẩn bị có chuyện không hay. Tụi vịt giời chớp chớp mắt xuýt xoa khi thấy vết rách trên môi Duy, nhưng giọng nói nghiêm nghị của thầy đã làm những tiếng ồn lắng xuống nhanh chóng :
- Có chuyện hiểu lầm giữa một số bạn nam trong lớp ta. Trong thời gian này, Trung sẽ chuyển lên bàn trên – Nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa mệnh lệnh chiếu thẳng vào tôi – Hải, em xuống ngồi cạnh Duy!
5 giây …10 giây…20 giây … “Sự im lặng của bầy cừu” chợt vỡ oà, thằng Trung cười nhe răng chạy về lấy cặp rồi lao lên hối tôi :
- Xuống dưới mày! Vậy là được gần Hoa Hoa cô nương rồi – Tiếng cười chọc quê hoà theo giọng đùa giỡn của Trung.
Tôi không còn cách nào khi thầy đang nhìn sốt ruột, đành thu dọn sách vở rồi bước về cuối lớp với những bước chân luống cuống. Hai chân cứ như va vào nhau, tim đánh loto trong lồng ngực khi đôi kính cận nhìn tôi dịu dàng :
- Cậu ngồi trong nhé?
Tôi im lặng không trả lời, lách người vào, cố không để chạm vào người cậu ta. Đã năm phút trôi qua nhưng trái tim vẫn đập nhanh hơn bình thường, tôi cố tập trung vào những con số trên bảng nhưng khoé mắt vẫn đi hoang sang người bạn cùng bàn. Không hiểu đây là tốt hay xấu? Tôi biết việc chuyển chỗ sẽ khiến điều luôn trốn tránh ngày càng sa lầy …con đường không lối thoát.
~~~~~~~~~~~~~~~
- Thôi! Để đấy mẹ làm, đi học đi – Lần lượt xếp những chai nước ngọt lên bàn, mẹ nhắc tôi – Mang áo mưa đi, tối qua dự báo thời tiết nói có mưa đấy.
- Dạ, con biết rồi – Lao nhanh về nhà lấy cặp, tôi dặn nhỏ em – Mày ăn sáng xong rồi ra mẹ. Tao đi học đây!
- Em chào anh – Cái miệng dính xôi cười toe toét với tôi.
Nhìn cô bé bảy tuổi trước mặt, tôi chỉ muốn véo má. Em gái tôi đó, tròn tròn trông như chiếc bánh bao, lúc nào cũng muốn nhéo vào cái má bầu bĩnh đó. Liếc mắt thấy gần bảy giờ rồi, tôi vội vã lấy xe và nhăn nhó khi nhận ra chưa vá vết thùng hôm trước :
- Chết tiệt – Xách cặp, tôi đành dùng xe “ hai cẳng” chứ biết làm sao.
Hôm qua ba trực đêm không về, nên sáng nay tôi phụ mẹ dọn hàng. Mọi khi cũng không muộn, chỉ tại chiếc đồng hồ cúc cu không chịu kêu đúng giờ. Chiều nay lại phải tốn tiền vá săm và mua cái đồng hồ báo thức mới, quả này mệt đây. Có xe đạp nhưng ít khi tôi đi lắm, toàn để ở nhà để mẹ đi mua đá. Còn đi học tôi lại thích đi bộ hơn, coi như tập thể dục buổi sáng.
May vừa ngồi xuống cũng là lúc cô văn bước vào. Chép xong cái tiêu đề, tôi mới nhận ra cả cái bàn rộng lớn có mỗi mình tôi. Tên bốn mắt đâu rồi nhỉ? Cả tụi TKQ2 nữa?
- Thưa cô, cho chúng em vào lớp ạ!
Những ánh mắt đổ dồn ra phía cửa, bốn cái mặt hầm hầm không vui của tụi TKQ2 chình ình ở đó.
- Các cậu biết mấy giờ rồi không?
- Chúng em vừa ở phòng Hiệu trưỏng ạ – Giọng ồm ồm của Quang vang lên làm mấy con vịt giời ngồi ngay cửa cười khúc khích.
- Được rồi, mấy cậu vào đi!
Đúng như suy đoán của tôi, người đi sau cùng là Duy. Vết rách trên môi cậu ta đã kéo da non trông không còn rõ lắm.
Đáp lại nụ cười bắt chuyện là vẻ thờ ơ giả vờ chăm chú nghe giảng của tôi. Tiếng thở nhẹ của người bên cạnh làm tôi thấy mình như phạm lỗi. Rõ ràng chú ý nhưng lại tỏ ra không ưa ….
Rào ….
Cơn mưa bất chợt chuyển hướng chú ý của mọi người ra khỏi bài giảng của cô. Đứa nào mang áo mưa thì cười trên sự đau khổ của những đứa không mang. May là sáng nay mẹ đã nhắc, chứ không lại phải dầm mưa về.
Lần thứ hai, sự đi hoang không tập trung nghe giảng đã khiến tôi phải nán lại chép nốt đống câu hỏi cô giáo giao thêm. Đến khi thở phào vì viết xong thì trong lớp không còn ai ngoài tôi và Duy_cậu ta đang đứng ở cửa nhìn tôi chăm chú. Thấy ánh tò mò trong mắt tôi, cậu ta cười hiền trả lời :
- Tớ không mang áo mưa.
Ai hỏi mà báo cáo chứ? Tự nhiên tôi thấy bực vô cớ, quẳng cặp lên vai và bước ngang qua mặt Duy.
- Hắt xì! Ắt xì …
Tôi quay lại nhìn làm Duy hơi đỏ mặt :
- Dạo này thời tiết hay thay đổi nên …
- Chẳng liên quan đến tao – Khoé miệng nhếch lên trong vô thức, tôi nhìn màn mưa trước mặt, lòng tự xỉ vả cái miệng quá quắt.
- Cậu cũng không mang áo mưa hả?
Nhìn những con vịt bên dãy nhà A đang lao ra sân trường ngập nước, miệng chí choé rủa ông trời, tôi buông những lời trái suy nghĩ :
- Mang thì sao, không mang thì sao – Quay lại, tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt Duy như muốn đo lường thứ gì đó rất đỗi mơ hồ – Ảnh hưởng gì không?
Môi nở nụ cười gượng gạo nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên ánh mắt thẳng thắn, không tránh né hay cụp xuống :
- Chỉ là nếu cậu mang áo mưa thì về đi, không…không cần ở lại đâu.
Tim tôi thót lại vì cái áo mưa vẫn cồm cộm trong cặp, hai tai đỏ ửng nhưng rất nhanh chóng, tôi khoả lấp sự bối rối bằng cái đầu gật gù rất ra vẻ ta đây :
- Ý kiến hay đó – Đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn khiến tôi bước ngược lại vào lớp, ngồi xuống ngay bàn thứ nhất.
Tự nhiên tôi muốn đùa người trước mặt, cũng không có lý do gì, chỉ là thử xem bản thân chịu được tới đâu thôi. Với nụ cười bỡn cợt, tôi nhìn Duy trong im lặng. Chưa đầy năm phút, cặp lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen đẹp đó, và cậu ta giả vờ quay ra sân trường xem mưa…ngớt chưa. Rất muốn cười phá lên nhưng tôi cũng biết làm vậy không hay.
Thấy nhìn Duy hoài cũng kỳ, tôi học theo cậu ta nhìn ra sân trường. Cơn mưa ngày càng lớn, những hạt mưa rơi nhanh đến mức tạo nên màu trắng xoá, những bong bóng nổi lên khắp sân. Dù rất ghét mưa, mưa mẹ sẽ không bán được nước, nhưng hôm nay tôi phải cảm ơn mưa. Vì cơn mưa này giúp tôi nhận ra : tôi là người đứng ở thế chủ động, tôi có thể làm chủ được cảm xúc, và sẽ không còn những bước chân luống cuống, trái tim không còn đập nhanh mỗi khi nhận ra có người đang nhìn. Chắc chắn là vậy!
- Cơn mưa này phải tiếng nữa mới tạnh – Giọng hiền lành cắt ngang nụ cười tự tin của tôi, quay sang thì thấy Duy đang xóc lại cặp trên vai – Tớ về trước đây!
- Chưa dầm mưa đã hắt xì lên hắt xì xuống, liệu mày đủ sức đội mưa về nhà không – Không hiểu sao những lời nói coi thường cứ trôi khỏi miệng tôi như đã định trước, dù đang lo lắng nhìn Duy.
- Chứ còn cách nào khác – Gặt nhẹ đầu, Duy bước thẳng xuống sân khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Cái dáng lầm lũi bước đi trong mưa làm tôi vơ vội cặp đuổi theo. Mưa xối xả, mưa dội vào tai khiến tôi không thể nghe rõ xung quanh, hạt mưa như những mũi kim đâm thẳng xuống mặt làm hai má rát buốt, tôi không còn cảm thấy gì ngoài lạnh và thấy mình ngu. Tại sao có áo mưa mà lại phải đội mưa chứ? Có phải sau buổi sáng dạy sớm đó mà đầu óc tôi trở nên không bình thường, hay tại cái dáng cao cao trước mặt?
Không biết, chỉ biết tôi đang đếm từng bước, từng bước theo Duy, dù mưa làm quần áo dính sát vào người nặng ***** rất khó đi. Quả này về sẽ được mẹ tặng bài ca muôn thủa cho mà xem. Đưa tay vuốt nước mưa để mắt nhìn rõ hơn, tôi chợt nhận ra Duy đi dường ngoài, không đi đường làng như hôm qua. Từ nhà tôi đến trường mất gần 15 phút đi bộ, nếu đi đường trong làng sẽ đi qua quán nước của mẹ mới về nha, còn đi đường ngoài sẽ xa hơn. Đến đoạn cổng chùa chỉ cần tôi rẽ phải, đi bộ gần 5 phút và về tới nhà, nhưng lòng nghĩ thế, chân lại bước theo…giai. Duy vẫn đi thẳng, tôi vẫn theo sau, cứ như đang bị bỏ bùa mê, không cách nào điều khiển được hành động của mình.
Vậy mà vừa nãy tự tin bản thân có thể làm chủ được cảm xúc, thật không hiểu nổi tôi nữa. Đột nhiên Duy rẽ phải, nếu tôi nhớ không nhầm, cứ đi thẳng là đến Bệnh viện Đường Sắt. Nhà Duy gần đó hả? Vậy nhà hai đứa cũng đâu có xa nhau, sao không biết nhỉ? Gần đến cổng bệnh viện, cậu ta rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng rồi rẽ trái và …dừng lại :
- Đến nhà tớ rồi! Cậu không cần đưa nữa đâu.
Không hiểu do quá lạnh hay do bị nói trúng mà tôi chỉ biết mắt chữ O miệng chữ A, không thốt lên lời. Tôi cứ đứng như thằng bù nhìn nếu Duy không vội vã mở cổng khi tôi nhảy mũi hai ba cái :
- Đợi chút. Tớ lấy áo mưa cho!
- Mày điên hả – Tôi chỉ ước có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ, nhưng biết chắc mặt đường xi măng này không chịu nứt ra đâu, nên đành quay ngoắt đi rít lên – Ai bảo tao đưa mày về? Tao đến nhà bạn và…lạc đường.
Nói xong tôi đi thật nhanh, khuất khỏi ánh mắt biết tuốt đó. Chết tiệt tôi đi! Khi không lại đi theo, để rồi gặp trường hợp dở khóc dở cười. Nghĩ đến ngày mai phải đối diện đôi mắt đen nháy đó năm tiết học là tôi chỉ muốn quay ngược thời gian, trở lại chỗ cổng chùa, tôi sẽ rẽ phải, không đi thẳng, không đi sau lưng Duy, không đi theo thứ tình cảm mơ hồ đang dần hình thành trong tim ….
~~~~~~~~~~~~~~~~
- Em vàolớp đây. Anh đi học vui nhé – Giọng trong vắt của bé Mai làm tôi mỉm cười.
Chờ thân hình tròn xoe mũm mĩm chạy khuất sau cổng tiểu học Nam Thành Công, tôi nhấn pedan thong thả đến trường. Ba đi công tác nên hôm nay tôi chở bé Mai đi học, và phương tiện đưa đón là con cào cào màu đen. Vì lười nên tôi chọn đường tắt, rẽ vào con ngõ nhỏ hẹp và…đâm sầm vào một người cũng mang đồng phục THCS Láng Hạ.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu không sao chứ – Tôi vội vã nhặt cái kính đưa trả nạn nhân để rồi mở to mắt ngạc nhiên – Sao lại là mày?
- Ủa? Hải đi đường này hả – Cũng ngạc nhiên không kém, Duy đeo kính lên nhìn tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó là nụ cười lo lắng – Từ qua tới giờ tớ cứ lo cậu bị cảm …
- Mày hết chuyện để nói hả – Tôi cúi xuống dựng xe lên nhưng thực ra là để Duy không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngập.
Sáng sớm đã gặp cậu ta rồi, quả này cả ngày sẽ có khối chuyện “ không bình thương” xảy đến với tôi cho mà xem. Tính nhấn pedan phóng đi nhưng thấy cậu ta vẫn đứng sớ rớ bên cạnh, miệng thì cười hiền. Lần đầu tiên tôi thử nói thật suy nghĩ trong lòng :
- Quá giang không?
- Có! Có – Cái miệng cười toe toét vui mừng y như bé Mai mỗi khi được quà làm tôi bất giác cười theo đầy rạng rỡ.
- Mày làm gì như…
Câu nói ngưng nửa chừng khi tôi nhận ra trước mặt là bốn hung thần của lớp 8A3.
- Hải, mày đến lớp trước đi! Tụi tao có chuyện muốn nói với thằng Duy …..
Mày tính làm gì – Tôi hất mặt nói cứng dù trong lòng vô cùng lo lắng, đoạn đường này rất ít người qua lại vào buổi sáng – Muốn uống trà trên phòng Hiệu trưởng nữa hả?
Thằng quang bước lên trước, cái dáng cao to của nó làm tôi hơi chột dạ, và giọng ồm ồm vang lên :
- Mày muốn làm anh hùng? – Nó khoanh tay nhìn tôi khệnh khạng, mắt chợt sáng lên – Tao để ý gần đây hai đứa mày hơi bị “ gắn bó kéo sơn”, đừng nói đang hẹn hò nhu hai thằng biến thái chính hiệu nhé? Ha ha ha…
Tụi còn lại cười theo đầy ác ý, môi tôi run lên vì giận. Vậy mà một thời gian tôi từng ngưỡng mộ tụi nó_học giỏi mà quậy cũng giỏi không kém. Chỉ muốn đấm vào những cái mồm đang há to ra, nhưng tôi biết làm vậy là “thất sách”.
Trung_người được coi là quân sự của nhóm lên tiếng đầu tiên, khi nó nín được tràng cười vô duyên đó :
- Tính mày đâu thích lo chuyện bao đồng – Sự thông minh khéo léo hiện rõ trong từng lời nói, trái ngược hoàn toàn với dáng người lùn và đen nhẻm của nó – Mày cũng không ngu phải không? Một lần là đủ, không có lần thứ hai đâu.
................................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ngu đến mấy tôi cũng hiểu nó muốn ám chỉ vụ “cức bồ” hôm trước. Quay sang Duy tôi muốn xem phản ứng của cậu ta. Rõ ràng đây là chuyện của bản thân nhưng cậu ta vẫn bình thản theo dõi mọi việc như đang xem diễn tuồng. Đôi mắt ẩn sau cặp kính trong suốt nhìn tôi chờ đợi, đôi mắt bắt buộc tôi phải ra quyết định cuối cùng. Sự bình tĩnh trong ánh mắt đó khiến tôi nổi giận. Tôi ghét khi phải đứng trong sự kiểm soát của người khác, phải đóng vai …bị quan sát.
Tôi muốn đôi mắt đó phải cụp xuống, phải lo lắng và nói lên sự sợ hãi. Cái ích kỷ nhỏ nhen vẫn ngủ yên chợt trỗi dậy khi tôi nhìn Duy với nụ cười ác độc :
- Được! Tụi mày nói đúng – Chân nhấn pedan phóng đi, tôi càng giận dữ hơn khi môi Duy xuất hiện nụ cười, nhẹ nhàng đến mức tôi thấy “khóc và cười không hề có ranh giới “. Nụ cười làm các mạch máu trong cơ thể tôi nóng dần, khiến cả cơ thể run lên.
Tại sao cậu ta không nói? Tại sao lại cười? Chỉ cần mở miệng bảo tôi giúp là được. Tôi ghét ánh mắt đó, ghét nụ cười nhẹ như sương …Tôi ghét cả bản thân khi xe đang dừng lại.
Chỉ cần đi thêm hai phút là tới trường nhưng tôi đang vòng xe lại, quay lại nơi có đôi kính cận. Tôi biết cảm xúc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi không còn là đứa con trai thờ ơ trước chuyện người khác nữa…
- Các cậu làm gì thế hả – Giật mình, tôi vội nấp vào góc tường, giọng chanh chua của nhỏ lớp trưởng đang chiếu vào tụi TKQ2 – Có còn bé đâu mà chơi trò này?
- Liên quan gì mày? Tránh ra – Quân nhìn con nhỏ có hàm răng hô trước mặt đầy giận dữ và đôi lông mày nhíu lại – Muốn ăn đòn cùng thằng cận hả?
- Dám không – Dáng người nhỏ bé tiến lên một bước với cái mặt câng câng, giọng thách thức đầy hiếu chiến – Đánh con gái là nhục! Mày thử coi.
- Mày …- Quân nghiến rắng giơ tay lên nhưng đã bị Trung giữ lại.
- Đi thôi! Đụng đến con gái là đại ngu.
- Nhưng con này …
- Tao bảo đi – Trung bước đi dứt khoát làm Quân hết nhìn theo rồi lại quay nhìn Hằng lưỡng lự.
Để chứng minh sự đanh đá của mình không giới hạn, nhỏ Hằng đổ thêm dầu vào lửa :
- Sao? Đi hả? Nãy ăn nói ngon lắm mà – Tôi phải cắn chặt môi ngăn tiếng cười trước dáng anh chị của Hằng – Xì!!!
Lè lưỡi trêu cái mặt hầm hầm của Quân rồi Hằng quay sang Duy :
- Bị đấm vui không? –Bây giờ tôi mới chú ý một bên má tím xanh của Duy, nụ cười gượng nhẹ làm cậu ta nhăn nhó vì đau – Cười nhiều sẽ thành điên đấy.
Nhỏ Hằng bỏ đi thật kiêu ngạo, nó làm tôi thấy con gái cũng khó hiểu y mấy con vật trong sở thú. Chắc tụi thú biết nói cũng không chua ngoa như nhỏ này đâu.
Tiếng thở phào làm tôi giật mình nhìn lại bản thân. Trời ơi! Sao cậu ta an toàn, tôi lại nhẹ nhõm chứ? Sau buổi sáng dậy sớm đó tôi điên mất rồi.
Nhìn dáng Duy từ phía sau, tôi dựa hẳn vào tường và thấy bất lực với chính bản thân mình. Cái tôi quá lớn, tôi nghĩ mình làm chủ trận địa, nhưng không, người chiến thắng là Duy. Là cái người có đôi mắt đẹp, có ánh nhìn xuyên suốt suy nghĩ người khác …tôi ghét cậu ta …
Tiếng trống dồn dập phía trường đã kéo tôi trở về thực tại, tôi đã muộn học. Hy vọng cổng sau chưa đóng, hy vọng cậu ta đã vào lớp và đừng có dùng ánh mắt khó ưa đó dõi theo bước chân tôi nữa.
- Thưa cô! Cho em vào lớp ạ.
Gật nhẹ đầu đồng ý, cô Cẩm Quỳnh_giáo viên dạy Lý quay lại bài giảng. May tiết đầu là cô Quỳnh, chứ không tôi lại phải nghĩ lý do cho việc đi học muộn.
Duy vẫn im lặng nhìn lên bảng, mặc kệ tôi đứng bên khó hiểu nhìn cậu ta chờ đợi. Thấy ánh mắt không xao động khỏi bảng, tôi rít nhỏ đủ cậu ta nghe :
- Cho tao vào!
Vẫn chăm chú chép bài, cậu ta cho tôi cảm giác giận run trong từng thớ thịt. Tính trả thù vụ hồi nãy hả?
- Có chuyện gì mà em chưa về chỗ?
Giật mình, tôi nói nhanh khi cô Quỳnh và mấy đứa bàn trên đang quay xuống tò mò :
- Dạ, không có gì ạ – Giọng tôi hạ xuống hết mức có thể, người tinh ý sẽ nhận ra sự giận dữ đang kìm nén trong đó – Cậu cho…tớ vào.
Nụ cười làm khuônmặt với một bên má thâm tím chợt bừng sáng, tên bốn mắt đứng lên thật nhanh :
- Sao cậu đi học muộn vậy?
Ngồi phịch xuống ghế, tôi mím môi giận dữ. Chờ cô giáo quay lên bảng, tụi vịt giời cũng không còn tò mò, mới dám rít lên nho nhỏ :
- Mày muốn chết hả?
- Không – Cái đầu với cặp kính trắng lắc lắc thật ngây thơ, Duy nhìn tôi cười tinh quái – Xưng “cậu tớ” đi!
- Mày đi chết đi!
- Không chết được mà – Cậu ta vội cúi xuống giả vờ chép bài vì cô Quỳnh lại quay xuống nhíu mày khó chịu.
Cái dáng “học sinh ngoan hiền” của cậu ta làm tôi tức phát khóc. Sao tôi lại dính vào cái tên này chứ? Ẩn sau nụ cười hiền, pha chút dịu dàng là điều gì đây? Duy không đơn giản và hiền lành như những gì cậu ta luôn thể hiện, có gì đó như những cơn sóng đang trào dâng trong tôi mỗi khi thấy hình ảnh mình ẩn hiện trong đôi mắt kính.
Thở dài, tôi chống tay dưới cằm và mắt lại liếc …sang bên cạnh. Khuôn mặt cậu ta không hề nhúc nhích nhưng sao tôi thấy khoé miệng đang cười_nụ cười trêu chọc. Trong phút không tự chủ, tôi cứ nhíu mày nhìn như thôi miên vào đôi môi đó, không cách nào dứt ra được.
Những công thức lý, những tiếng thì thầm nho nhỏ trong góc lớp trở nên xa dần, tai tôi ù ù, không có gì lọt vào ngoài tiếng phì cười của Duy. Cậu ta vẫn chăm chú nhìn lên bảng, tuy nhiên tôi lại thấy đích đến của ánh mắt đó là tôi. Tôi bị phát hiện nhìn trộm?
Giật mình với suy nghĩ này, tôi vội vàng vớ cái bút trên bàn chép đại thứ gì đầu tiên đập vào mắt. Hai tai vẫn nóng dần lên vì người bên cạnh vẫn toét miệng ra cười. Do quá ngượng, đến khi điều khiển được trái tim trở về nhịp đập bình thường thì nhận ra mình đang viết chữ người ngoài hành tinh chứ không phải Tiếng Việt.
Cả hai tiết sau tôi cố gắng không để người ngồi bên cạnh phân tán tư tưởng, chăm chú nghe giảng, cặm cụi viết bài. Và kết quả là tôi hoàn toàn …không hiểu cô văn vừa dạy gì. Tại nghe thì nghe nhưng lời giảng lọt vào tai trái chui qua tai phải và bay mất, không hẹn ngày trở lại, còn vở thì không hiểu tôi chép như thế nào mà có cả một đoạn “ nó vẫn cười, chết tiệt nó đi …sáng mai không dạy sớm, mình ngày càng để lộ quá nhiều, cần cẩn thận…”. nhìn lại mấy trang vở trong hai tiết văn, tôi thở dài và nghĩ “điên và ngu có lẽ là hai đứa bạn thân”.
Tùng! Tùng! Tùng…
- Đứng lên – Tôi hất đầu khó chịu ngay khi cô văn bước ra khỏi lớp.
- Có việc này …tớ…
Giọng ngập ngừng của Duy bị bao vây bởi một đàn khỉ :
- Duy, có chuyện gì xảy ra vậy – Nhỏ Thúy ngồi xuống làm cậu ta xích vào trong, vô tình chạm nhẹ vào tay tôi.
- Tớ không tin cậu bị ngã đâu – Đến lượt “khỉ” Hoa nheo nhéo, kéo theo những tiếng “khẹc khẹc” của khỉ béo, khỉ còi …đủ loại khỉ với cái mác “con gái” bên ngoài.
Chịu không nổi những tiếng ồn ào chói tai của cả bầy khỉ, nhất là cái tên bốn mắt cứ cười với chúng nữa chứ, tôi đứng phắt dạy đi luôn trên bàn. đúng như dự đoán, ba bốn cái miệng the thé :
- Cậu làm trò gì thế?
- Đừng có dẫm lên vở tớ.
- ÁAAA…- Tiếng hét điệu đàng của nhỏ Hoa ngay khi tôi phóng xuống sàn và bước luôn ra ngoài.
Không gian bên cậu ta ngột ngạt bao nhiêu, ở ngoài hành lang thoáng mát dễ thở bấy nhiêu. Công béo đang đá cầu với tụi TKQ2, tụi nó chắc cá cược gì đó nên xung quanh rất nhiều đứa cổ vũ náo nhiệt.
Là con trai nhưng không thích thể thao, cũng không khoái chơi game, mỗi khi tan học tôi thường về nhà phụ mẹ, thỉnh thoảng lên mạng nghe nhạc. Cuộc sống của tôi không có gì đặc biệt, có thể gói gọn trong hai chữ “tẻ nhạt”. À không, tôi có một sở thích không thể nói với ai, ngay cả Công béo, đó là…ngắm giai. Điều này bắt đầu sau buổi đi bơi với tụi con trai cùng lớp, tôi mải ngắm tụi nó mà tửng đến mức mặc nguyên đồ thường nhảy xuống hồ bơi. Hôm đó ngượng chín người mà không biết giải thích thế nào …
Cảm thấy nhột nhạt sau gáy, tôi tò mò quay lại và chết sững trong ánh nhìn thẳng thắn của Duy. Cậu ta vẫn ngồi giữa bầy khỉ, vẫn cười với những khuôn mặt nhiều chuyện, nhưng đôi mắt lại dừng ngay khuôn mặt tôi. Cả thân hình tê liệt, tôi như trôi bồng bềnh trên lớp mây mềm mại, như có hàng ngàn con sóng lớn mạnh mẽ những rất đỗi dịu dàng chạm nhẹ vào tim…bồng bềnh …bồng bềnh…
Có gì đó va vào tôi, giọng vội vã của mọi người lôi tôi từ trên mây rơi oạch xuống đất :
- Nhanh lên!
- Sao ra chơi ngắn thế nhỉ?
Tiếng cằn nhằn của mấy con khỉ tóc dài làm tôi tỉnh hẳn. Mọi người đang chạy ra xếp hàng với khuôn mặt tiếc rẻ “ chơi chưa đã”. Tôi cũng vội vàng theo chân ra sân vì có cặp kính cận đang tiến đến với nụ cười cố hữu.
Đứng trước Công béo, tôi phì cười bởi giọng cằn nhằn của nó :
- Nãy tao gọi mày ra đá cầu, mày điếc hả?
- Có nghe thấy gì đâu.
- Chết tiệt! Làm tao thua tụi nó …
Giọng bực bội im bặt sau tiếng “nghiêm” của cô Vân. Nhìn những đứa bạn xung quanh, tôi thấy mình khá lạc lõng, gần như lọt thỏm giữa một rừng người, những con người xa lạ không có điểm chung.
Bầu trời vẫn trong, mọi người vẫn im lặng nghe phổ biến kế hoạch tuần sau, tôi vẫn tư lự khi nhận ra hôm nay cũng là “một ngày không bình yên”. Đúng vậy, bất cứ gì dính đến đôi kính cận đó đều không bình yên và …bất bình thường.
Tên chết tiệt này sao giờ chưa đi – Miệng lẩm nhẩm, tôi lại liếc mắt ra cửa.
Đã tiết thứ hai nhưng Duy vẫn chưa đến. Không nhẽ hôm qua ngoài ăn đấm vào má, cậu ta còn bị đánh nơi khác nữa? Tôi không thể dối lòng, thực sự tâm trạng rất lo lắng. Từ đầu giờ người cứ bồn chồn không yên, hết ngọ ngậy lại liếc mắt ra cửa và hy vọng cái dáng cao cao đó xuất hiện.
- Thưa thầy, thầy cho em vào lớp ạ.
Giọng nói quen thuộc khiến tôi giật bắn mình, tảng đá nãy giờ đè nặng trong tim được nhấc ra nhẹ nhàng. Vết thâm trên má cậu ta ngày càng thâm, nụ cười hiền có chút gì buồn buồn. Tôi không thích cái kiểu cười này, nó làm tôi bất an vô cớ.
- Xong rồi hả em?
- Dạ, thầy Hiệu phó làm xong rồi ạ!
- Em về chỗ đi – Thầy gõ nhẹ thước lên bảng kéo theo sự chú ý của mọi người – Các em trật tự! Tiện đây thầy thông báo luôn. Bạn Duy sẽ chuyển trường trong thời gian sớm nhất, thủ tục đã làm xong…
Cạch…
Chiếc bút tuột khỏi tay tôi rơi xuống bàn, tảng đá vừa được nhấc ra lại đè chặt hơn. Trái tim bị bóp mạnh, nghẹt thở và đau. Nụ cười nhẹ vẫn đang tiến dần đến tôi, có cái gì đó rất lạ trong người đang trào lên, tôi….muốn đấm vào nụ cười đó.
Tiếng gõ thước lên bàn của thầy làm tôi thoát khỏi suy nghĩ quái gở. Cậu ta đã ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào, vẫn giọng nhẹ nhàng cất lên thật hiền :
- Tớ …giờ về có thể …
- Im, để tao nghe giảng – Tôi gắt lên bực bội.
Nói, nói cái gì chứ? Vui lắm mà nói, với cả giờ về …Đã không học từ đầu thì nghỉ luôn đi, đến trường làm gì? Đến để thông báo việc chuyển trường với kiểu cười đó, thì đừng đến. Chết tiệt!
- Hải!
Gọi cái gì mà gọi? Tôi cố tình không quay sang làm cậu ta lại tiếp tục :
- Hải! Này! Ê! Ê …
- Gì? Có im để tao học không – Tôi quay sang rít lên mà thấy sống mũi cay cay.
Hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tiếp tục nhìn vào cái màu đen ẩn sau cặp kính đó, tôi cúi xuống vở và mặt đỏ bừng, bên tai là tiếng thì thầm khó ưa :
- Sao cậu không chép bài mà lại vẽ lung tung ra vở thế?
- Liên quan mày hả – Mím môi, tôi không dám ngẩng lên, tay vội vã xé trang giấy với những hình thù kỳ dị đã vẽ ra trong vô thức.
- Các em cất sách vở đi, chúng ta kiểm tra 15 phút.
Mọi khi nhìn nụ cười hiền hoà của thầy, tôi đều bất giác cười theo, nhưng hôm nay các cơ mặt như đã bị tê liệt, tôi nghĩ nếu cười sẽ mang theo hai dòng nước ấm và mặn đó.
Xé roẹt trang giấy, kẻ khung điểm thật cẩn thận rồi tôi ngồi trơ mắt nhìn vào đề bài. Vừa rồi có nghe giảng đâu mà làm được, tôi hết nhìn vào tờ giấy lại ngẩng lên nhìn tụi trong lớp cũng nhăn nhó không kém. Hai đứa phe kẹp tóc bàn trên quay xuống chép vội bài Duy, cậu ta còn xoay giấy để chúng dễ nhìn hơn.
- Hải! Cậu làm gì vậy – Giọng nhắc nhở không vui của thầy chủ nhiệm làm tôi cúi nhanh xuống.
- Dạ, không ạ – Trang giấy trước mặt vẫn không có gì ngoài đề bài, tôi liếc đồng hồ thì thấy còn 10 phút.
Đằng nào cũng ăn con không rồi, viết đại cái gì đó vào, không thầy lại chú ý. Với quyết định khá bất cần, trang giấy trắng xuất hiện một cây cổ thụ lá xum xuê. Tô tô vẽ vẽ mộ hồi, trông cây cổ thụ khá thật, nhưng lại thấy nó cô độc lạc lõng trong cả trang giấy. Chỉ cần thêm ngôi nhà dưới gốc cây sẽ tạo nên không khí ấm cúng nhưng không hiểu sao những gạch chéo nho nhỏ lại xuất hiện dưới ngòi bút, trông như những hạt mưa, nhẹ mà lạnh. Khi dừng tay, tôi thấy cây cổ thụ càng cô đơn hơn trong màn mưa, bức tranh toát ra thứ gì đó làm sống mũi cay cay …
- Còn hai phút nữa thu bài!
Roẹt!!!
Xé vội tờ giấy mới, tôi kẻ khung điểm và chép lại đề bài và ngồi chờ thầy đi thu bài. Đến lúc này mới để ý Duy đang nhìn chăm chú vào bức tranh đó, ánh nhìn hơi kỳ lạ.
Nhanh tay, tôi vo tròn tờ giấy thật thô bạo, bức tranh bị vo tròn như chính nụ hoa bị bóp nát, nó nóng trong tay tôi và tim nhói lên …đau…cay cay sống mũi …
- Đưa bài đây, tớ thu luôn – Một con khỉ có cái đuôi gà trên đầu quay xuống cầm bài kiểm tra của Duy và giựt bài của tôi – May có Duy, chứ không… Dạ, thưa thầy đây ạ.
- Ừ, các em ra chơi đi – Thầy vừa dứt câu, tiếng trống dồn dập vang lên giúp tôi kiềm lại một thứ không nên có đang sắp trào ra.
- Hải, tớ bảo này …
- Đứng lên, tao muốn ra ngoài!
- Giờ về tớ …
- Tránh ra!
Tôi xô người Duy làm cậu ta ngã khỏi ghế, may tay bám vào bàn nên không ngã đau. Một vài đứa mở to mắt hiếu kỳ, nhưng mặc kệ, tôi chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi nơi tôi biết sẽ không kiềm chế được cảm xúc.
- Ê! Hải, mày làm sao thế? – Công béo bước nhanh theo tôi, giọng tò mò thấy rõ.
- Tao đi vệ sinh, mày đi không?
- Thằng chết tiệt – Tiếng bước chân dừng lại, giọng cười khùng khục đuổi theo sau – Làm tao tưởng có chuyện gì ….
Phóng lao đành phải theo lao, tôi đi vào khu vực dành cho nam chưa dầy ba giây đã quay trở ra, mùi nồng nặc thật khó chịu. Cái trường cấp hai này thật nhỏ, đứng ở bất cứ đâu trong sân cũng có thể nhìn rõ được mọi người, dù từ dãy nhà A nhìn sang dãy nhà B, hay ngược lại. Đây là lý do Công béo đang vẫy tôi ra chơi đá cầu, nơi gần vườn sinh vật. Không muốn trở lại lớp mà cũng không có chỗ nào gọi là riêng tư để được một mình, tôi đành đến xem tụi nó đá cầu để quân bình cảm xúc. Hy vọng sự ồn ào của mấy tên bạn giúp tôi không còn những hành động quái dị có chút ngốc nghếch như vừa rồi. Tôi không muốn là trò đùa của bất cứ ai, hay cũng không muốn bị chú ý, nhất là đôi mắt kính đó. Chắc cậu ta đang cười thầm, cười bởi tôi đã tự để lộ ra quá nhiều. Việc không còn nhìn thấy đôi kính cận thực sự ảnh hưởng đến tôi quá nhiều. Khó thở, bồn chồn, bất an, muốn làm cái gì đó, muốn đập muốn phá …sống mũi lại cay cay xông lên trán …
Bốp!!!
- Xin lỗi – Trán đau điếng, tôi nhặt quả cầu ném về phía Công béo, nó đang cười khì – Ai bảo mày phản ứng chậm, hì hì …
Đỡ quả cầu bằng chân, nó tiếp tục giao cầu qua thằng Quân :
- Chơi không mày?
- Không! Tao vào lớp đây – Xoa xoa trán, tôi bước vào lớp, dù sao cũng nên đối diện, mà còn đối diện được mấy lần nữa đây.
Bàn cuối trống trơn không bóng người, thực ra trong lớp còn mỗi hai con khỉ vừa cọp bài của Duy trong giờ kiểm tra. Tụi nó thì thầm mà cả gian phòng rộng đều nghe thấy :
- Vậy là bốn mắt đi thật. Chán nhỉ!
- Ờ, nó chuyển trường thì tao và mày khổ rồi. Trong lớp có đứa nào vừa giỏi vừa hiền, chịu cho bạn chép bài vô tư đâu …nhìn gì? – Cái đuôi gà lúc lắc sang hai bên, mắt xếch lên nhìn tôi.
- Mày không nhìn tao sao biết tao nhìn mày?
- Đồ con trai thối – Tôi chỉ muốn bụp vào cái miệng chua loét nhưng con khỉ lai gà này lại mang giống cái, thế mới tức.
Con khỉ ngồi bên cười khúc khích trước sự im lặng của tôi :
- Ê! Mày biết Duy chuyển sang trường nào không?
- Mày đi mà hỏi nó.
- Hờ hờ – Vẫn là con khỉ lai gà lên tiếng – Mày cứ ăn nói kiểu này thì chó nó yêu.
- Mày không phải con gái thì …
- Ăn đấm phải không? – Tôi thực sự muốn bụp hai con nhỏ này rồi, nó vẫn tiếp tục kéo căng dây thần kinh chịu đựng của tôi – Từ giờ mày sướng, một mình một bàn, tha hồ qua, vô tư bị tóm …ha ha ha …
Dù không soi gương tôi cũng biết mắt mình đang xuất hiện những tia đỏ, ngay cả hai con khỉ đối diện cũng nhận ra :
- Ra ngoài mày! Ở lại coi chừng nó nổi điên …cắn mình đấy – Hai con khỉ nhanh chân bước đi, miệng lẩm nhẩm với nhau – Tao với mày chắc xin đổi chỗ, bốn mắt đi rồi, lấy ai cho chép bài?
- Ừ, chắc hai tiết sau nó không về đâu. Mang theo cả sách vở mà
- Hình như bố cậu ấy đến đón …
Tôi giật mình khi nhận ra cả chiếc bàn rộng lớn dành cho 4 người nay chỉ còn mình tôi, quyển vở mở toang lẻ loi trên bàn, chiếc cặp màu đen của người bên cạnh cũng không còn. Xung quanh không bóng người, chỉ còn tôi với ba bức tường vàng nhạt, tấm bảng xanh đen trước mắt như hút lấy tôi …những tiếng ồn từ sân vọng vào lắng dần …tôi đang mất một thứ…mãi mãi …
~~~~~~~~~~~~~~~
Tay nhịp nhịp lên bàn, tôi để mình trôi theo giai điệu dịu dàng trầm bổng của một bản nhạc không nhớ tên. Bài này tôi nghe nhiều lần nhưng vì nó là Tiếng Anh nên tôi không hiểu lời cũng như …không nhớ nổi tên bài hát. Chỉ đơn giản tôi thích nhạc của bài hát thôi, nó rất nhẹ, có chút buồn buồn và cảm giác xa vắng nào đó.
Nếu vào giờ tan học, quán sẽ rất đông khách và tôi trở thành sinh vật lạ. Trong hàng game, một thằng nhóc không chơi game mà mắt lim dim nghe nhạc, tay nhịp nhịp trên bàn. Và hiện tại tôi đang bỏ học, ra nét ngồi nghe nhạc. Với tâm trạng bây giờ, tôi có ngồi trong lớp thì những công thức toán cũng không thể lọt vào tai nằm lại đầu, nhất là tôi chỉ còn một mình trong dãy bàn đó, một mình trong cả tập thể lớp.
Sáng nay vừa đến lớp, ngồi chưa ấm chỗ, tôi đã lại phải nghe bầy khỉ bày bán “dưa”. Mới đầu cũng không chú ý nhưng câu nói của Hằng đã lấy mất không khí xung quanh tôi :
- Duy đã chuyển trường rồi, cậu ấy không đến lớp nữa đâu.
- Thì thứ bảy liên hoan chia tay rồi, đi học làm gì nữa …
Tôi đang đi trên mây bồng bềnh, cả người nhẹ tênh, ý chí còn sót lại trong người đã đưa tôi ra hàng net gần trường.
Duy đã đi. Đi thật! Giai điệu bài hát trở nên dồn dập, nhanh hơn và đầu tôi đau hơn …
Tôi đã nói dối mẹ thứ bảy không phải đi học, cả ngày ở nhà trốn tránh, ngủ vùi như một thằng nhát gan chính hiệu. Tôi hy vọng thứ hai đến lớp sẽ lại thấy nụ cười đó, nụ cười mang đến điều ngược lại :
- Tớ không chuyển trường đâu! Chuyển trường chỉ là đùa…
Bản nhạc kết thúc! Chỉ là mơ. Đưa tay tháo tai nghe, tôi quyết định đi về. Hai tiết học nghe đi nghe lại một bản nhạc, và giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ. Bản nhạc hay cũng chỉ là bản nhạc hay, một bản nhạc tiếng Anh, ngay cả cái tên cũng không nhớ nổi. Nó cũng như cái cảm xúc tôi đang có …không một cái tên, chỉ là cảm xúc…
- Có người gửi cháu vật này.
- Dạ – Tờ mười nghìn khựng lại giữa chừng, tôi ngơ ngác nhìn bác chủ hàng net đầy khó hiểu.
- Có người nhờ bác đưa cho cháu vật này – Cầm tiền rồi bác đặt vào tay tôi hộp quà nhỏ – Hôm thứ bảy cháu không ra làm người đó đứng chờ cả buổi. Hình như có việc rất gấp nên …
Tôi vội vã bóc món quà ra, nhịp đập trái tim rất nhanh, bàn tay run run. Một chiếc đồng hồ cát, nhỏ, đơn giản và không một lời nhắn gửi. Giọng tôi cất lên đầy mơ hồ :
- Bác có chắc là gửi cho cháu không?
- Còn ai ngoài cháu, người duy nhất vào hàng game …nghe nhạc – Nụ cười hiền xuất hiện trên khuôn mặt chữ điền.
Tôi lay tay bác, giọng trở nên khàn khàn :
- Bác biết đó là ai không ạ?
- Không! Cậu ta chắc ít vào đây chơi game nên bác không biết. Chỉ nhớ cậu ta bị cận …
Nắm chặt chiếc đồng hồ cát bằng thuỷ tinh trong tay, tôi lao nhanh ra ngoài, bỏ lại phía sau tiếng gọi của người chủ quán tốt bụng.
Dù rất nôn nóng nhưng tôi vẫn phải chạy đường ngoài, vì sợ mẹ sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi han. Tôi không chắc mình có thể kiềm được bản thân nếu có ai đó bắt chuyện, tôi sợ mình sẽ khóc …
“Bán nhà”
Hàng chữ đỏ đập vào mắt cho tôi thêm khẳng định “thời gian không bao giờ trở lại”. Có níu kéo, có hối hận, tất cả đều vô vọng. Giơ chiếc đồng hồ lên tôi thấy tay nhễ nhại mồ hôi, những hạt cát nhỏ xíu vẫn rơi không ngừng, trừ khi tôi lật ngược chúng lại. Nhưng dù lật ngược thì những hạt cát đó rơi xuống cũng theo thứ tự khác, không giống lúc đầu …hoàn toàn khác ….
- Cháu là bạn của nhóc Duy hả? – Tôi lơ mơ quay sang hướng có giọng nói – Chuyển nhà từ hôm qua rồi …
Đi rồi. Đi thật rồi …những hạt cát vẫn rơi …đều đều, không ngừng …

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Trang Chủ
Hôm nay: 1
Link : Truyện teen | Thủ thuật | Sms Kute | Game offline | Truyen69.Net | Kênh Game Pro
Backlink Lists|Free Backlinks Free Backlinks Free Auto Backlinks Travel Backlinks Free Auto Backlink Exchange Service