Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Chương 6
Vài luồng ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng, Vũ Nhi từ từ mở mắt, con ngươi bị ánh mặt trời chiếu thẳng, cô lấy tay chắn ánh nắng rồi ngồi dậy. Trông cô vẫn rất mệt mỏi, tóc tai rối bù, xõa tung. Trong phòng chỉ có mình cô, Đồng Niên không biết đã đi đâu rồi, cô nhìn đồng hồ, đã 10h sáng. Cô lập tức xuống giường, ra khỏi phòng, hành lang vẫn tối đen như mực. Cô bật đèn, đi hết đoạn đường tối qua cô không dám đi, đến nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Trong nhà vệ sinh có khảm một chiếc gương rất to, có vài chỗ đã bị bong tróc. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, thở dài.
Vũ Nhi đi xuống cầu thang, nhưng cũng không thấy Đồng Niên đâu. Phòng khách tầng trệt đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù vẫn còn những đồ gia dụng cũ, nhưng đều sạch sẽ như mới. Trên bàn tròn là đồ ăn sáng của Vũ Nhi và một cốc sữa đậu nành vẫn còn ấm. Vũ Nhi cầm lấy cốc sữa đậu nành cười, cô biết Đồng Niên đã ra ngoài rồi.
Ăn xong bữa sáng, cô tham quan nhà bếp phía sau phòng khách. Nhà bếp rất rộng, cửa sổ hướng ra bức tường bao, cỏ dại bên ngoài vô cùng rậm rạp, gần như sắp che phủ hết bên cửa sổ. Sau phòng khách là một lối đi, trong lối đi còn có mấy phòng nữa.
Vũ Nhi nhìn thấy trên mỗi cánh cửa đều có mắt mèo, hơn nữa tất thảy đều lắp ngược. Sao lại phải lắp ngược nhỉ? Vũ Nhi nghĩ, có lẽ người thiết kế ngôi nhà này muốn thuận tiện cho việc giám sát tình hình trong các phòng, nhưng như thế chẳng phải chính người chủ cũng bị người khác giám sát hay sao? Cô vẫn không thể hiểu nổi. Cô mở cửa một căn phòng, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có thứ gì trừ luồng ánh sáng u ám và lớp bụi dưới sàn. Cô không dám bước vào, chỉ đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn vào.
Bỗng Vũ Nhi phát hiện ra mấy dòng chữ nhỏ trên góc tường, cô thoáng chút hiếu kỳ, liền đi vào trong, bước chân cô làm lớp bụi dưới sàn nhà bay mù mịt, cô lấy tay phẩy chúng đi, cuối cùng, cô lấy tay bịt mũi lại để bụi không bay vào mũi. Mấy hàng chữ nhỏ được viết ở góc tường, có vẻ như dùng loại mực đen, những chữ đó rất nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất ngộ nghĩnh, vừa nhìn là biết ngay đây là chữ trẻ con.
Vũ Nhi đọc nhẩm mấy dòng chữ đó:
“Trương Minh Minh là một tên xấu xa.”
“Trương Minh Minh là một kẻ tình báo.”
“Trương Minh Minh lấy mất hộp bút chì của tôi.”
“Trương Minh Minh giết chết mẹ nó.”
Trương Minh Minh bị tôi giết chết.”
“Đừng nhìn mắt mèo.”
Đọc đến 3 câu cuối cùng, Vũ Nhi bỗng trở nên căng thẳng. Rồi cô lại lắc đầu, có lẽ chỉ là trò đùa của bọn trẻ con, khi còn nhỏ cô cũng thường viết lên tường những câu kiểu này. Nhưng, nhìn những chữ này, Vũ Nhi vẫn có cảm giác kỳ lạ, như thể đứa trẻ đó đang đứng ở góc tường, lấy thứ gì đó để chấm vào mực đen để viết những dòng chữ này. Đặc biệt là dòng cuối cùng, cô đọc lại một lần nữa: “Đừng nhìn mắt mèo.”
Đừng nhìn mắt mèo?
Thế là ý gì nhỉ? Vũ Nhi tự hỏi, khi đọc nhẩm câu này, cô có thể cảm nhận được loại cảm giác đặc biệt phát ra từ cổ họng, cứ luôn đi cùng mấy âm tiết đó. Cô nghĩ, kiểu câu này có vẻ như không phải câu để trẻ con viết nguệch ngoạc lên tường. Cô lại nhìn những chữ trên tường, có một số nét lúc rõ lúc không, mấy câu cuối cùng bị mất rất nhiều nét, vô cùng xiêu vẹo, có mấy nét còn bị biến dạng thành đường cong, có vẻ như chữ viết trong lúc tay đang run rẩy mạnh.
Vũ Nhi càng nghĩ càng sợ hãi, nên không nghĩ nữa, cô vội vã rời khỏi căn phòng, rồi đóng cửa lại.
Cô dựa vào cửa, mấy câu đó luôn lởn vởn quanh đầu, không tài nào xua đi nổi. Đột nhiên, cô quay đầu lại, ghé mắt sát vào mắt mèo, nhìn vào trong phòng. Trong phòng chẳng có gì, chỉ có một lớp bụi bay bay.
Vũ Nhi thở một hơi thật dài, tự cười nhạo sự đa nghi của mình. Cô bước lên cầu thang, bậc cầu thang phát ra âm thanh kỳ quái, nhưng cô đã không còn sợ hãi nữa. Lên đến tầng hai, cô dừng lại, nhìn lên tầng ba dọc theo các bậc thang. Ở đó vẫn bị bóng đêm bao phủ, cô nắm lấy tay vịn cầu thang, cô thận trọng từng bước, cứ mỗi bước lại dừng lại vài giây. Không rõ tại sao, cô có thể nghe rõ nhịp đập con tim mình, cô muốn từ bỏ, nhưng cô không thể khống chế được bước chân mình, cho tới tận khi… cô nghe thấy một tiếng mèo kêu thảm thiết.
Con mèo trắng bỗng xuất hiện ở ngay đầu cầu thang tầng ba. Nhờ vào ánh sáng từ bên dưới hắt lên, Vũ Nhi nhìn khá rõ nó. Nó đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào Vũ Nhi. Vũ Nhi cảm thấy trong mắt nó ẩn giấu thứ gì đó đặc biệt khiến ta sợ hãi, nhưng cô phải thừa nhận rằng nó rất đẹp. Bộ lông của nó, bốn chân của nó, đôi tai nó, mắt nó. Sự xinh đẹp của nó khiến nó có một loại mê lực, làm cho con người nảy sinh thứ tình cảm mâu thuẫn, vừa muốn đến gần lại vừa sợ hãi. Chính lúc này Vũ Nhi đang ở trạng thái đó. Cô chợt muốn ôm nó vào lòng mà vuốt ve, nên cô bước tiếp lên trên.
Con mèo lại kêu lên một tiếng. Âm thanh đó vô cùng chói tai, dường như là để cảnh cáo, kèm theo cả ánh mắt sắc lạnh, buộc Vũ Nhi phải dừng bước. Cô lại chăm chú nhìn nó một hồi, rồi sau đó, cô hiểu rằng, con mèo đó không muốn để cô lên. Vũ Nhi nghĩ, có lẽ tầng ba là địa bàn của mèo, cô không được xâm nhập vào lãnh thổ của nó. Cô quay người, đi xuống tầng hai. Khi cô quay đầu lại, nhìn lên, con mèo đã không còn ở đó nữa.
Vũ Nhi quay trở lại phòng ngủ, ngồi trước gương ở bàn trang điểm mà mẹ Đồng Niên đã để lại, ngắm mình trong gương. Mặc dù gương hơi mờ, phát ra ánh sáng phản quang màu xanh, nhưng hình ảnh cô trong gương vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt cô, đôi mắt đã khiến Đồng Niên mê mẩn.
Từ nhỏ Vũ Nhi đã là cô gái xinh nhất nhà, so với cô, chị Tuyết Nhi có phần thua kém đôi chút. Vũ Nhi nghĩ, giá mà chị gái cũng có thể chia sẻ niềm vui với cô trong ngôi nhà này thì tốt biết bao. Thật đáng tiếc, chị cô mãi mãi không thể nào ở bên cạnh cô được. Tuyết Nhi là một nữ cảnh sát, trong thời gian thực tập xử lý vụ án đã xảy ra sự cố và hy sinh. Đó là việc xảy ra mấy năm về trước nhưng Vũ Nhi không bao giờ có thể quên được hình dáng chị mình. Chị gái thường hay nói gì với cô trong giấc mơ, nhưng cô không tài nào nhớ được. Bỗng Vũ Nhi cảm thấy mệt, liền gục xuống bàn trang điểm ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, Đồng Niên chăm chú nhìn cô. Cô mở to mắt, mơ màng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Ba giờ chiều. Anh vừa về đã thấy em ngủ say, có phải là em mệt quá không?” Giọng nói của Đồng Niên đầy vẻ quan tâm.
Vũ Nhi cảm thấy hơi ù tai, cô nghĩ quả thực là mình cần phải nghỉ ngơi.
“Em còn chưa ăn bữa trưa, anh mua đồ Macdonal về cho em đây.” Đồng Niên giơ hộp đồ ăn nhanh của Macdonal lên, “Ăn luôn ở giường đi.”
Vũ Nhi đón lấy hộp đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Anh đi đâu mà lâu vậy?”
“Em giận à?”
Cô lắc đầu.
“Anh ra ngoài làm thủ tục cư trú. Còn nữa, anh đã đăng ký mắc điện thoại, ngày mai họ sẽ đến lắp. Bình nóng lạnh cũng đã lắp xong rồi, tối nay em có thể tắm thoải mái.”
“Tốt quá.”
Đồng Niên nói thật đắc ý: “Còn nữa, anh đã đặt mua tivi màu, tủ lạnh, điều hòa, vi tính, máy giặt và lò vi sóng. Sáng mai, chúng ta đã có thể dùng những thứ này được rồi.”
Vũ Nhi cũng cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt, cô lo lắng hỏi: “Đồng Niên, hôm nay anh tiêu hết tất cả bao nhiêu tiền?”
Đồng Niên nhẩm tính, rồi trả lời: “Không đắt, hôm nay trung tâm thương mại đồ điện gia dụng giảm giá, tất cả những thứ này chỉ mất chưa tới hai vạn tệ.”
“Nhưng anh có biết rằng trong sổ tiết kiệm của chúng ta chỉ có hai vạn tệ thôi.”
“Vũ Nhi, đương nhiên là anh biết, anh chỉ muốn em được vui vẻ hơn.”
Vũ Nhi lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đồng Niên, bây giờ chúng ta đều không có việc, tiền trong sổ tiết kiệm bị anh tiêu gần hết rồi. Chúng ta không thể nào ngồi ở đây chờ chết đói.”
“Được rồi, anh sẽ đi tìm việc.”
“Ngày mai em cũng sẽ đi tìm việc. Em nghĩ có thể ở đây sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
Đồng Niên gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, nói: “Nhìn kìa, mưa rồi.”
Quả nhiên, từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống cánh cửa kính, dần dần làm lu mờ tầm nhìn của họ.
Chương 7
Đôi mắt người chết mở trừng trừng, con ngươi như thể sắp lòi ra khỏi khoang mắt, đồng tử mở to hết cỡ, khóe mắt còn rịn ra chút máu. Ai cũng đều nhận ra, trước khi chết, cô đã trải qua nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Diệp Tiêu thở dài: “Đúng vậy, lẽ nào còn thứ gì đáng sợ hơn cái chết sao?”
Sự thực đúng như vậy sao? Anh không thể trả lời được câu hỏi này.
Diệp Tiêu chợt cúi đầu, cẩn thận hướng về phía đôi mắt người chết, anh nghĩ đến câu nói hoang đường được truyền miệng: trong mắt người chết sẽ hiện lên khuôn mặt hung thủ, bởi vì đó là người cuối cùng họ nhìn thấy trong cuộc đời.
Đương nhiên, là một cảnh sát, Diệp Tiêu không bao giờ tin vào lời nói ngu ngốc đó. Nhưng giờ đây, anh có một thứ cảm giác kỳ lạ, thôi thúc anh lấy chiếc kính hiển vi, đặt đối diện với nhãn cầu người chết. Kết quả đã được khẳng định, anh chẳng thu hoạch được gì. Hình ảnh hiện ra trong nhãn cầu người chết chính là hình ảnh anh.
Anh lắc đầu, lùi vài bước, quan sát toàn bộ dáng vẻ người chết nằm ngang trên ghế sofa, hai chân đã duỗi thẳng, cứng đờ, hai tay giơ ra hai hướng giữa không trung. Dựa vào khoảng cách giữa các ngón tay, có thể phán đoán rằng, có vẻ như cô muốn nắm lấy thứ gì đó. Quần áo vẫn khá hoàn chỉnh, không hề có vết xé, chỉ thấy vết tụ máu hằn trên cổ, trông giống như một sợi dây thừng màu đen quấn quanh cổ cô vậy. Đây là vết thương duy nhất trên toàn bộ cơ thể cô, và cũng là đòn chí mạng.
Miệng người chết há to, lộ ra vòm họng đỏ tươi, như là muốn hét lên, nhưng Diệp Tiêu biết cô không thể hét lên được, bởi khí quản đã bị thít chặt đến độ không thể phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.
Diệp Tiêu không nhìn cô ta nữa, anh lại nhìn khắp căn phòng nhỏ một lượt. Trên bàn có mấy bức ảnh người chết chụp lúc còn sống. Thì ra cô ấy rất xinh. Anh nhìn người chết trong ảnh, cô có dáng vẻ yêu kiều thướt tha. Diệp Tiêu lại hướng ánh mắt về phía ghế sofa, đối chiếu với người trong ảnh, thật chẳng giống nhau chút nào, có lẽ ai khi chết cũng khiến cho những người còn sống phải thất vọng.
“Rất lâu rồi không xảy ra vụ án bóp cổ chết như thế này.” Giọng nói nặng nề của người đồng nghiệp bỗng vang lên bên tai Diệp Tiêu.
Thoạt tiên, Diệp Tiêu ngẩn người, rồi nhẹ nhàng nói: “Kết quả điều tra sơ bộ thế nào?”
“Cửa phòng không bị cạy, rõ ràng người chết đã tự mở cửa cho hung thủ. Trong nhà cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết giằng co gì, chắc chắn nạn nhân đã bị hại trong khi không hề có chút đề phòng. Nạn nhân tên là Lý Vân Na, là cô gái trẻ sống độc thân, năm nay 25 tuổi, làm việc tại khu thương mại, mối quan hệ xã hội tương đối đơn giản. Thời gian tử nạn khoảng từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng. Tại hiện trường không phát hiện thấy dấu hiệu bị cướp bóc.”
“Cũng không có sự xâm hại ở những bộ phận khác trên người sao?”
“Không có, ngoài vết xiết trên cổ.”
Diệp Tiêu gật đầu, nói với đồng nghiệp: “Đây thực là một vụ hóc búa. Anh có phán đoán gì không?”
“Phán đoán của tôi ư? Trực giác nói với tôi rằng, đây là một kẻ sát nhân máu lạnh.” Người đồng nghiệp lắc đầu.
“Đúng vậy, hắn ta thật là kẻ máu lạnh.”
Nói xong, Diệp Tiêu bước ra khỏi phòng, anh bước ra khoảng trống bên ngoài căn phòng, hít thở sâu vài hơi. Vừa rồi anh suýt bị nghẹt thở bởi bầu không khí chết chóc trong phòng. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen. Bỗng anh có một dự cảm chẳng lành - có lẽ, cơn ác mộng đáng sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Họ không hề biết, đây mới chỉ là vụ án đầu tiên của vụ giết người hàng loạt.
Chương 8
Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng mưa cũng tạnh. Vũ Nhi cầm ô đi về nhà, trông cô vô cùng mệt mỏi, ngước nhìn ngôi nhà đen dưới bầu trời u ám, thở dài thườn thượt. Cô nhận ra bên ngoài cánh cổng sắt đã lắp chuông cửa. Cô ấn chuông, Đồng Niên ra mở cửa, anh hỏi đầy quan tâm: “Công việc có tiến triển gì không?”
Vũ Nhi không trả lời, đi thẳng vào phòng khách. Cô đổ vật người xuống bộ ghế sofa mới mua, lặng thinh không nói.
Đồng Niên ngồi xuống cạnh cô, an ủi: “Vũ Nhi, em không phải lo, đã mắc xong vi tính rồi, lắt nữa chúng ta lên mạng tìm xem có công ty nào quảng cáo tìm nhân viên, chắc chắn sẽ có cơ hội”.
“Không có gì đâu, em chỉ cảm thấy chúng ta đã quá ngây thơ, cứ nghĩ ở đây sẽ đầy rẫy cơ hội tìm việc làm. Nhưng giờ đây, em nghĩ chúng ta đã nhầm rồi. Hôm nay, ở trung tâm giới thiệu việc làm, em thấy rất nhiều người thất nghiệp, có nhiều người cùng độ tuổi chúng ta, có người nửa năm nay vẫn còn chưa tìm được công việc phù hợp. Có khi chúng ta còn khó khăn hơn bọn họ.”
“Đúng vậy, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Đồng Niên vuốt tóc cô, nói: “Nhìn kìa, em ở ngoài cả ngày, bị thấm mưa ướt hết cả rồi, mau đi tắm nước nóng thôi.”
Vũ Nhi gật đầu, nói: “Cám ơn anh, Đồng Niên. Nhưng anh cũng phải nghĩ cách đi tìm việc nhé?”
“Anh đồng ý, em mau lên gác tắm đi.”
Vũ Nhi lê bước chân mệt mỏi lên bậc cầu thang đi lên tầng hai.
Tắm xong, cô mới thấy thoải mái hơn một chút. Cô mặc đồ ngủ, sắc mặc đã hồng hào hơn nhiều, mái tóc dài hãy còn bốc hơi nóng, cô bước xuống lầu. Đồng Niên đã chuẩn bị sẵn bữa tối trên bàn ăn.
Đồng Niên ngắm nhìn cô, khen ngợi. “Em tắm xong, trông xinh quá, mau ăn cơm nào.”
Vũ Nhi ngồi xuống bàn, mỉm cười và nói: “Được ở cùng anh, em thực sự rất hạnh phúc.”
Đồng Niên mỉm cười, không tiếp lời.
Lúc ăn cơm, Vũ Nhi chợt nói: “Đồng Niên, ở Thượng Hải, chúng ta không có bất cứ họ hàng thân thích nào sao?”
“Em hỏi điều này làm gì?”
“Anh trở về đây sống, cũng cần phải thông báo với họ một tiếng chứ.”
“Không, anh không có họ hàng thân thích. Vũ Nhi, còn em thì sao?”
Vũ Nhi chỉ vào mình, nói: “Em à? Em đương nhiên chẳng có ai, nhưng… ngoài anh rể.”
“Anh rể? Chị gái em chẳng phải đã…”
“Vâng, gọi là anh rể chẳng qua là em gọi bừa mà thôi. Thực ra, anh ấy là bạn trai của chị gái em, vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp, tình cảm giữa họ rất sâu sắc, chị gái đã từng dẫn anh ấy về nhà. Ấn tượng của em về anh ấy rất tốt.”
“Anh ấy cũng là cảnh sát?”
“Đúng vậy, hình như sau khi tốt nghiệp, anh ấy được cử đến Thượng Hải. Nhưng đã mấy năm trôi qua rồi, cũng mất liên lạc từ lâu, chẳng lẽ anh thực sự không có lấy một người họ hàng thân thích nào sao?” Vũ Nhi hỏi Đồng Niên.
“Đúng thế, giờ gia tộc nhà anh chỉ còn lại một mình anh, anh là người thừa kế duy nhất.”
“Nghe anh nói vậy, có vẻ như có một món gia sản kếch sù.”
“Gia sản? Ngoài ngôi nhà này, anh chẳng còn gì nữa cả.”
Vũ Nhi ngạc nhiên. “Nhà anh có thể có được cả ngôi nhà to thế này, lại không có tiền sao?”
“Đúng vậy, thực ra nhà anh không hề giàu có. Hồi anh còn nhỏ, trong nhà có đồ ăn ngon, phần lớn các phòng ở đây đều đóng cửa để không. Cha anh là một nhân viên quản lý hồ sơ bình thường, mẹ anh là giảng viên của Học viện Mỹ thuật, nhưng hồi đó, lương giáo viên rất thấp, chứ không cao như bây giờ.”
“Mẹ anh là giảng viên Mỹ thuật?”
Đồng Niên gật đầu: “Tranh sơn dầu của bà rất đẹp.”
“Có thể nhìn thấy tranh của bà ở đâu?”
“Anh không biết.”
Vũ Nhi ngẩng đầu , dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ, không biết mẹ anh là một người như thế nào? Đồng Niên, anh nói mẹ anh bị mất tích phải không? Sao bà lại mất tích nhỉ?”
“Em đừng hỏi nữa.”
Vũ Nhi vẫn lẩm bẩm một mình: “Bà đi đâu được nhỉ? Giờ bà đang ở đâu nhỉ?”
“Chính là ở trong ngôi nhà này.” Đồng Niên lạnh lùng nói.
Vũ Nhi hoảng sợ trước câu nói của Đồng Niên, cô kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì cơ? Ở trong ngôi nhà này?”
“Đấy chỉ là cảm giác, từ cái buổi tối mẹ anh mất tích, anh đã có cảm giác này, bà vẫn chưa đi, bà vẫn luôn ở bên cạnh anh, chính là ở trong ngôi nhà này.” Đồng Niên đau buồn nói.
“Không thể như vậy được.”
Đồng Niên gật đầu: “Anh biết, anh biết. Có lẽ, khi em mất đi người em yêu quý nhất, em cũng sẽ nghĩ như vậy. Đứa trẻ nào cũng sẽ có cảm giác như vậy khi nó mất đi người mẹ ruột của mình.”
“Em hiểu.”
“Không, em không thể hiểu được.” Đồng Niên thoáng giận dữ, nhưng giọng anh nhanh chóng dịu trở lại. “Anh xin lỗi, Vũ Nhi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa. Hôm nay chúng ta ngủ sớm đi, sáng sớm mai anh đi đến trung tâm giới thiệu việc làm.”
Mới hơn chín giờ tối, họ đã đi ngủ, nhưng Vũ Nhi không tài nào ngủ được. Ngoài trời không mưa, căn phòng vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng hơi thở đều đều của hai người.
Vũ Nhi không biết tại sao mình lại như vậy, cô tự đếm thời gian, có lẽ đã rất muộn, nhưng cô vẫn tỉnh. Hơn nữa, mai còn phải dậy sớm, điều này khiến tâm trạng cô càng trở nên rối bời.
Đúng lúc đang cựa mình, cô bỗng nghe thấy thứ âm thanh gì đó, khiến cô nổi da gà - tiếng khóc của trẻ con.
“Trời ơi!” Cô thầm kêu, cầu mong rằng âm thanh đó chỉ là do sự tưởng tượng của cô, hoặc là trong cõi mộng. Thế nhưng, lý trí nói với cô, âm thanh đó thực sự tồn tại, rõ ràng cô nghe thấy tiếng đứa trẻ đang khóc, âm thanh không chói tai, nhưng rất rõ ràng, có lẽ đây là đứa bé gái. Quyết không thể là tiếng mèo kêu, cô chắc chắn mình có thể phân biệt được.
Vũ Nhi lập tức mở to đôi mắt, trong bóng đêm, trần nhà đang đối diện với cô. Tiếng khóc đó phát ra từ trên tầng trên, ngày càng rõ hơn, cứ bám riết lấy cô. Thậm chí cô còn cảm thấy âm thanh này hơi quen, lại càng khiến cô sợ hãi hơn.
Cô rùng mình, khiến Đồng Niên nằm cạnh tỉnh giấc.
“Vũ Nhi, em sao vậy? Em đang run rẩy, nguời em rất lạnh, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đồng Niên ôm chặt lấy cô.
“Anh không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy gì?” Đồng Niên nín thở nghe ngóng, nhưng chẳng nghe thấy gì. “Không có tiếng bước chân, tiếng bước chân đêm qua không xuất hiện nữa.”
“Không phải là tiếng bước chân, mà là tiếng trẻ con khóc.”
“Tiếng trẻ con khóc? Em đang đùa đấy à? Làm gì có thứ âm thanh này?”
Vũ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng khóc đó. Cô nói từng tiếng một: “Anh nghe đi, em không đùa đâu, em đảm bảo em thực sự nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, ngay trên đỉnh đầu, trên trần nhà ấy.”
“Anh không muốn lên trên đó lần nữa đâu.”
“Em cũng không muốn anh lên, em chỉ muốn anh ở bên em.” Vũ Nhi buồn bã nói.
“Được rồi, Vũ Nhi, anh mãi mãi ở bên cạnh em, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Nhưng…”
Cô bỗng nhiên không nói nữa, bởi tiếng khóc đó chợt biến mất. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trong bóng tối, cô nhắm mắt lại.
Đồng Niên cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục ngủ. Vũ Nhi cuộn tròn người, trong lòng bồn chồn lo lắng. Cô dỏng tai, lắng nghe từng âm thanh phát ra trong phòng, nhưng không phát hiện ra điều gì.
“Lẽ nào thực sự là do tưởng tượng?”
Cô không tài nào trả lời được, cô chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng hoảng loạn rối bời.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 9
Vũ Nhi không rõ mình tỉnh dậy khi nào, cô chỉ nhớ, khi cô mở mắt, bên ngoài cửa sổ vẫn truyền lại tiếng mưa rào rào. Đúng lúc đó, cô lại nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Cô không đánh thức Đồng Niên đang say giấc bên cạnh mà tự mình lặng lẽ bước xuống giường, đi lần theo âm thanh đó, mở cửa phòng. Tiếng khóc đó nghe rành rọt trong đêm tối. Nhưng Vũ Nhi biết không thể gọi Đồng Niên dậy, vì nếu anh tỉnh dậy, anh cũng vẫn không nghe thấy gì giống như lần trước. Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, từ từ đi qua hành lang u tối. Cô đi đến chân cầu thang và nhìn lên tầng trên, nhưng không nhìn thấy con mèo trắng đó. Bỗng có cảm nhận thấy có một bóng người ở sau lưng, cô rùng mình run rẩy, rồi vụt quay đầu lại.
Đó là một bóng người bé nhỏ, có vẻ như rất thấp, có lẽ là một đứa trẻ. Rồi bóng người đó bước xuống cầu thang. Vũ Nhi nhìn theo, cái bóng đó dường như đang vẫy gọi cô. Và Vũ Nhi thận trọng đi xuống tầng dưới. Khi cô đi đến phòng khách, nhờ vào ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô mới nhìn thấy khuôn mặt của bóng người đó. Quả đúng là một đứa trẻ, khoảng 10 tuổi, mặc một chiếc áo trắng đã cũ.
Vũ Nhi kinh ngạc hỏi: “Em là ai? Em từ đâu đến?”
Đứa trẻ trả lời: “Em là Trương Minh Minh.”
“Trương Minh Minh?” Vũ Nhi cảm thấy cái tên này khá quen, cô chợt nhớ lại, cô đã nhìn thấy cái tên này trên tường trong gian phòng ở tầng một hôm nào.
“Trương Minh Minh là một kẻ xấu. Trương Minh Minh là một đặc vụ. Trương Minh Minh lấy mất hộp bút chì của tôi. Trương Minh Minh giết mẹ cậu ấy. Trương Minh Minh bị tôi giết chết.”
Vũ Nhi hỏi cậu bằng giọng nói run rẩy: “Em, em giết chết mẹ em sao?”
Đứa trẻ có tên gọi Trương Minh Minh ngẩn người nhìn cô, rồi thoáng gật đầu. Nước mưa ngoài cửa sổ nhòe nhoẹt, ánh sáng chiếu qua cửa kính ngưng tụ lại trên mặt cậu bé trở nên cong queo biến dạng.
“Em, em cũng bị….” Vũ Nhi không nói tiếp được mấy chữ cuối cùng, cô sợ phải nghe thấy đáp án hãi hùng từ miệng cậu bé này.
Trương Minh Minh bước lại gần cô thêm một bước. Phía sau Vũ Nhi là chiếc bàn nên không thể lùi lại được, nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt cô có thể nhìn rõ gương mặt cậu bé. Cô bỗng cảm thấy cậu bé trông rất đáng yêu, đặt biệt là cái mũi hơi hếch.
“Đừng, em đừng lại gần chị.” Cuối cùng Vũ Nhi cũng hơi hoảng sợ.
“Em mau về nhà đi, muộn rồi, mẹ em, à không, người nhà em sẽ lo lắng đấy.” Cô chợt nhớ ra đứa bé này không còn mẹ nữa.
Trương Minh Minh bỗng mỉm cười với cô, cậu bé cười trông thật đáng yêu, nó nói với cô bằng giọng nói ngọt ngào. “Chị ơi, chị xinh thật đấy!”
Trước lời khen ngợi, Vũ Nhi không biết nên làm thế nào. Cô dừng lại giây lát rồi nói: “Trương Minh Minh, em cũng rất đáng yêu, chị cũng yêu quý em. Nghe lời chị, mau về nhà đi.”
“Đây là nhà chị, cũng là nhà của em.” Nói xong, Trương Minh Minh không rõ lôi từ đâu ra một sợi dây chuyền, trong ánh sáng lờ mờ, mặt dây chuyền phát ra ánh sáng lạ thường. Đứa bé đung đưa sợi dây chuyền, nói với Vũ Nhi, “Chị ơi, em tặng chị sợi dây chuyền.”
Vũ Nhi kinh ngạc nhìn cậu bé, hỏi: “Vì sao?”
“Vì chị rất xinh, nên chị xứng đáng đeo nó.”
Mặt Vũ Nhi thoáng ửng hồng, cô lắc đầu: “Không, chị không thể tùy tiện nhận quà của người khác.”
“Chị ơi, thực ra sợi dây chuyền này vốn phải thuộc về chị.” Rồi Trương Minh Minh nhét sợi dây chuyền vào tay Vũ Nhi. Vũ Nhi không muốn nhận, cô ngửa người về phía sau, ngã nhào, cái bàn cũng bị lật đổ xuống đất, gương mặt Trương Minh Minh ngày càng sát lại gần cô, cô kêu lên.
Cuối cùng Vũ Nhi cũng tỉnh dậy.
Cô mở mắt, không thấy đứa trẻ đó nữa, trong phòng tối om, chẳng có ai ngoài cô và Đồng Niên. Sống lưng cô chợt lạnh toát, lắc đầu thật mạnh, cô mới nhận ra, thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
“Một giấc mơ kỳ lạ.”
Vũ Nhi tự nói với mình, chẳng có cậu bé Trương Minh Minh kỳ lạ nào cả, có lẽ chỉ là do mấy dòng chữ trong căn phòng ở tầng một đã để lại ấn tượng sâu sắc trong não bộ, ngày nghĩ đêm mơ mà thôi. Bây giờ là 5h30 phút, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sắp sáng tỏ, giọt mưa vẫn cứ va vào cửa sổ kính. Cô quay đầu lại nhìn Đồng Niên đang say giấc, cô thoáng chút ngưỡng mộ anh.
Bỗng cô thấy tay mình hơi đau. Cô xòe bàn tay phải đang nắm chặt, cô kinh hãi khi cô nhìn thấy một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền!
Không nhầm được, trong tay cô đang nắm một sợi dây chuyền, mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ. Trương Minh Minh đã tặng cho cô sợi dây chuyền này. Giờ đây, sợi dây chuyền này đang nằm trong lòng bàn tay cô. Tim Vũ Nhi đập mạnh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, lẽ nào mình thực sự gặp đứa trẻ đó ư? Hay là trong lúc mình không hay biết đã tìm thấy sợi dây chuyền ở một góc nào đó trong ngôi nhà. Nhưng cô thực sự không nhớ được mình đã tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâu, chỉ có giấc mơ ban nãy là cô nhớ rõ mồn một.
Cô nắm sợi dây chuyền trong tay, bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Mặc dù vẫn còn mưa, nhưng bầu trời ngày càng sáng tỏ. Nhờ vào ánh sáng bầu trời, cô ngắm nghía sợi dây chuyền, nó không có gì đặc biệt cả, chắc là một sản phẩm mỹ kỷ bình thường, không hề mạ vàng hay bọc vàng. Thứ thực sự khiến cô thích thú chính là mặt của sợi dây chuyền – là một hạt đá quý.
Viên đá quý lấp lánh hiện lên màu mật ong trong suốt, không nhận ra được là loại nào. Vũ Nhi ngắm nghía thật kỹ, trong lòng có một thứ cảm giác đặc biệt, không rõ là vui mừng hay lo lắng. Nhìn sợi dây chuyền mặt đá quý này, tất cả mọi phụ nữ đều ham muốn được đeo nó. Vũ Nhi bước đến trước bàn nữ trang, soi mình trong gương, trông hơi mờ. Sau đó, cô đeo sợi dây chuyền vào cổ.
Vũ Nhi nhìn mình đang đeo sợi dây chuyền. Mặt đá quý trước ngực trông thật rực rỡ. Cô bỗng cảm giác hình như mình trong gương đã biến thành một người khác, khác hẳn con người cũ của cô. Trước đây, cô chưa bao giờ đeo dây chuyền. Đồng Niên có mua cho cô ít đồ trang sức rẻ tiền, nhưng cô cũng chưa hề động tới, bởi cô luôn cảm thấy đeo những đồ kim loại trên người có gì đó mất tự nhiên. Nhưng lúc này đây, cô chợt cảm thấy mình hơi thích sợi dây chuyền này. Viên đá trước ngực lạnh băng băng, luồng hơi lạnh thẩm thấu vào trong ngực.
“Em đang làm gì vậy?” đằng sau bỗng vang lên tiếng nói của Đồng Niên làm Vũ Nhi giật mình, cô hơi hoảng, muốn tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, nhưng đã không kịp nữa, “thật kỳ lạ”, cô tự nói với mình như vậy. Đồng Niên đến phía sau cô, vuốt ve đôi vai cô. Anh nhìn hình Vũ Nhi trong gương và phát hiện ra sợi dây chuyền trên cổ Vũ Nhi.
“Trời ơi, đây là gì vậy?” anh vô cùng kinh ngạc, giơ tay ra cầm lấy mặt đá. Sau đó nhìn thật kỹ, Vũ Nhi nhận thấy dường như anh đang run rẩy, miệng còn lẩm bẩm, rồi anh đặt viên ngọc đó lên môi hôn nhẹ. Một lúc sau, Vũ Nhi mới nghe rõ giọng anh, “Em tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâu vậy?”
Vũ Nhi không biết nên trả lời ra sao, cô biết Đồng Niên sẽ không tin vào giấc mơ đó của cô, nhưng cô vẫn kể lại nguyên vẹn giấc mơ đó cho Đồng Niên nghe. Sau khi nghe xong, Đồng Niên ngẩn người hồi lâu. Vũ Nhi chủ động nói: “Đồng Niên, em biết anh sẽ không tin đâu.”
Đồng Niên lắc đầu: “Anh không biết”, rồi anh ngẩng đầu, nói: “Em có biết sợi dây chuyền em đang đeo là của ai không?”
“Anh đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này sao?” Vũ Nhi hỏi.
“Đương nhiên rồi, bởi vì đây là sợi dây chuyền của mẹ anh.” Đồng Niên chậm rãi nói.
“Anh có thể khẳng định được không?”
Đồng Niên gật đầu, nói: “Từ khi anh bắt đầu ghi nhớ được, anh đã nhìn thấy sợi dây chuyền và mặt đá này, nó luôn treo trên cổ mẹ anh, đến khi mẹ anh mất tích, sợi dây chuyền này cũng mất tích theo.”
“Và giờ đây em lại có được nó, thật là một kỳ tích. Có lẽ, khi mẹ anh mất tích đã không đeo nó, mà để lại trong ngôi nhà này.” Vũ Nhi vừa nói vừa vuốt ve ngọc đá, tay cảm giác lành lạnh, rất kỳ lạ. Những Vũ Nhi lại tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ.
“Em làm gì vậy?”
“Đây là sợi dây chuyền của mẹ anh, không phải của em, trả lại cho anh.” Vũ Nhi đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay Đồng Niên.
“Không, bây giờ sợi dây chuyền này thuộc về em. Sợi dây chuyền này là của cụ nội anh để lại, ngoài ngôi nhà này, có lẽ sợi dây chuyền này là di sản duy nhất cụ để lại cho người đời sau. Sợi dây chuyền này là để cho những người phụ nữ được gả vào nhà họ Đồng đeo, ông nội anh tặng nó cho bà nội anh, bố anh tặng nó cho mẹ anh, giờ đây, anh tặng nó cho em. “Nói xong, Đồng Niên đeo lại sợi dây chuyền lên cổ Vũ Nhi.
“Đồng Niên, cảm ơn anh! Nhưng không biết em có đủ tư cách xứng đáng đeo nó hay không.” Vũ Nhi bỗng hơi căng thẳng.
“Đương nhiên là em đủ tư cách, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em xứng đáng đeo nó!” Câu nói của Đồng Niên mang đầy ý vị sâu xa.
“Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em?”
“Đúng thế, chính giây phút đó, số phận đã nói cho anh biết - em sẽ đeo sợi dây chuyền này. Hãy tin anh, sợi dây chuyền này chỉ thuộc về em!”
Lúc này đây, Vũ Nhi mới cảm thấy hạnh phúc, cô mỉm cười, nâng mặt đá lên và nhìn Đồng Niên.
Đồng Niên nhìn mặt đá nói: “Em biết nó tên là gì không?”
“Mau nói cho em biết đi!”
Đồng Niên nhìn trong giây lát, sau đó thốt ra hai tiếng - “Mắt Mèo.”
“Mắt Mèo?”
“Đúng vậy, đây chính là ngọc đá mắt mèo được nhắc đến trong truyền thuyết.” Nói xong, anh lấy một chiếc đèn pin trong ngăn kéo ra, bật đèn pin, chiếu thẳng vào mặt đá mắt mèo. Dưới ánh đèn, mặt đá mắt mèo lập tức phát ra một luồng ánh sáng phản quang sáng trong và mảnh, lúc này, trông nó giống như một con mắt mèo thật, ánh sáng thần bí đó giống như từ đồng tử mắt mèo vừa dài vừa nhỏ.
“Đẹp quá!” Vũ Nhi thốt lên. Đồng Niên tắt đèn pin, ngọc đá mắt mèo lại trở về màu sắc ban đầu. Vũ Nhi hơi kích động, “Em thật không ngờ ngọc đá mắt mèo vô giá lại được đeo trước ngực mình.”
“Cũng chẳng đến độ vô giá, nhưng quả thực loại mắt mèo vàng lục này rất hiếm. Vũ Nhi, em hãy đeo nó cẩn thận nhé!”
“Em sẽ bảo vệ nó giống như bảo vệ tính mạng của mình vậy!”
Đồng Niên gật đầu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn em! Bởi vì đối với anh, giá trị của viên đá mắt mèo này không nằm ở giá trị của bản thân nó, mà là nó khiến anh nhớ đến mẹ anh, ngoài điều đó ra, tất cả đều vô nghĩa.”
“Anh yên tâm, em hiểu ý anh.” Vũ Nhi nắm lấy tay anh.
Ngoài trời lúc này đã sáng tỏ, nhưng nước mưa vẫn khiến ta cảm thấy âm u khó chịu. Vũ Nhi chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Em xuống tầng dưới xem đã.”
Cô đi xuống tầng dưới, vào phòng khách, vẫn may, chiếc bàn vẫn còn nguyên vị trí cũ, không bị lật đổ giống như trong giấc mơ, Vũ Nhi hít thở một hơi thật sâu, giờ đây cô muốn được hít thở bầu không khí trong lành, nên cô mở cửa.
Mưa đã không còn nặng hạt như trước, cô chạy ra ngoài sân, ngẩng mặt lên trời để những hạt mưa lất phất rơi xuống mặt cô, làn mưa nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, cảm giác thật tuyệt. Cô cảm thấy không khí bên ngoài dễ chịu hơn hẳn không khí trong ngôi nhà đen, cô tham lam hít thở thật sâu, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng động ở thùng thư bên ngoài cổng, cô biết lại có người nhét đầy các giấy tờ quảng cáo vớ vẩn vào trong thùng thư. Những người đó sáng nào cũng nhét đầy mớ giấy lộn vào thùng thư của mọi gia đình, làm cô sáng nào cũng phải dọn dẹp, để chúng khỏi chiếm chỗ trong thùng thư vốn đã chật hẹp.
Vũ Nhi mở cánh cổng sắt, quả nhiên trong hòm thư đã chật kín những thứ quảng cáo linh tinh, cô tiện tay quẳng tất cả vào trong thùng rác. Bất chợt, ánh mắt cô lướt qua mấy chữ “tuyển dụng”, Vũ Nhi lập tức phát hiện ra một tờ quảng cáo trong số những tờ quảng cáo linh tinh đó. Với cô, đây không phải là thứ bỏ đi, cô cầm tờ quảng cáo lên xem, thật không ngờ là nó lại phù hợp với cô.
Tên công ty là “Công ty quảng cáo Đối Song”, thật là một cái tên kỳ lạ. Quảng cáo tuyển dụng vài người, không giới hạn giới tính, yêu cầu về độ tuổi cũng vừa vặn, cần phải tốt nghiệp Học Viện Mỹ thuật chính quy, có một năm kinh nghiệm trở lên, tất cả những yêu cầu này đều phù hợp với điều kiện của Vũ Nhi. Có khi lại có hy vọng, cô thầm nói với mình, sau đó, cầm tờ quảng cáo này đi vào nhà.
Viên ngọc đá mắt mèo đang đung đưa trước ngực cô.
Chương 10
Hôm nay Vũ Nhi đi dự tuyển. Cô phải ngồi tàu điện ngầm mất nửa tiếng mới đến nơi. Đó là một tòa nhà công sở 30 tầng. Cô bước vào cầu thang máy, đi lên tầng 12. Ở cuối hành lang, cô nhìn thấy logo của công ty quảng cáo Đối Song: Một cánh cửa sổ phong cách Châu Âu cổ đang mở.
Vũ Nhi chợt cảm thấy hình ảnh này rất quen, nhưng cô không kịp nghĩ thêm, bởi lúc này cô đang rất căng thẳng, cô không có kinh nghiệm đi phỏng vấn trực tiếp nên vô cùng lo lắng. Cô sắp xếp lại những gì đã chuẩn bị sẵn trong đầu, rồi hít thở sâu vài cái, giơ tay lên vuốt ngực, mặt dây chuyền mắt mèo đang nằm trong áo, vuốt mặt đá mắt mèo qua lớp vải áo khiến cô cảm thấy tự tin hơn, rồi cô chậm rãi bước vào văn phòng công ty.
Nơi đây không rộng rãi như trong tưởng tượng của cô, cũng không có nhiều người, nhưng trông ai cũng bận rộn, ai cũng làm việc căng thẳng. Cô đứng tần ngần ở giữa lối đi, không ai chú ý đến cô, như thể cô không hề tồn tại vậy. Vũ Nhi nhớ đến những tháng ngày làm việc trong công ty quảng cáo Hội Đồ ở Quảng Châu, cô không muốn làm phiền người khác, bèn đi đến góc phòng.
“Cô đến dự tuyển phải không?” đằng sau Vũ Nhi vang lên tiếng một người đàn ông. Cô vội quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông chừng 30 tuổi, cô lập tức rút tờ quảng cáo tuyển dụng ra, nói: “Vâng ạ!”
Người đàn ông ngắm Vũ Nhi thật kỹ, ánh mắt đó khiến cô mất tự nhiên, nhưng cô đã quen với những ánh nhìn chằm chằm của cánh đàn ông, nên cô tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi tên Hứa Văn Minh, là giám đốc ở đây, hãy đi theo tôi.” Anh dẫn Vũ Nhi đến phòng làm việc của giám đốc.
Căn phòng không rộng, thiết kế khá đơn giản, ánh sáng trong phòng cũng không đủ, nhưng có mấy bức tranh treo trên tường cuốn hút ánh mắt cô. Nội dung các bức tranh đều là cửa sổ, đủ các loại cửa sổ, có loại của Trung Quốc, có loại của Châu Âu, có loại cổ điển, có loại hiện đại, còn có cả mọi góc độ, có nhìn thẳng, có nhìn từ dưới lên, có nhìn nghiêng, nhìn chếch. Trong cửa sổ, lại còn có mấy bóng đen mơ hồ, hoặc là mấy ánh nến u tối.
“Cô thích mấy bức tranh này không?”
“Tôi xin lỗi.”
“Không, cô thích những bức tranh này, tôi rất vui, bởi vì chúng là các tác phẩm của tôi. Sao lại đứng thế? Mau ngồi đi!”
Vũ Nhi dè dặt ngồi xuống, cô chợt thấy căng thẳng.
“Cô tên gì?”
“Tôi tên là Vũ Nhi.”
“Vũ Nhi? Cái tên hay thật đấy, chắc là sinh vào ngày mưa?” Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, thành phố bên dưới vẫn đang chìm ngập trong làn mưa, anh thở nhè nhẹ, “Mưa ngâu!”
Vũ Nhi gật đầu. Cô chợt nhắc Hứa Văn Minh một câu: “Xin lỗi, Giám đốc Hứa, tôi đến để phỏng vấn.”
“Đương nhiên là tôi biết cô đến đây làm gì.” Sau đó anh rút ra từ ngăn kéo ra một tờ giấy có kẻ bảng, đưa cho Vũ Nhi, “Cô hãy điền các thông tin vào đây!”
Nội dung trong tờ giấy rất đơn giản, Vũ Nhi nhanh chóng điền xong rồi trao lại cho Hứa Văn Minh. Anh liếc nhìn qua một lát, rồi hỏi: “Cô học vẽ từ khi nào?”
“Từ khi học cấp một tôi đã bắt đầu học vẽ rồi!”
“Cô rất yêu thích mỹ thuật?”
“Vâng.”
Hứa Văn Minh gật đầu: “Nhưng, chỗ chúng tôi là công ty quảng cáo, không phải là phòng tranh, hy vọng cô hiểu rõ điều này.”
“Tất nhiên rồi, tôi đã có hai năm kinh nghiệm làm việc trong công ty quảng cáo, tôi đã vẽ rất nhiều tranh quảng cáo.”
“Nhân viên của công ty chúng tôi có hạn, công việc rất nhiều, vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, rất nhiều người đã không thể chịu nổi áp lực công việc ở đây nên đã chuyển đi, còn cô thì sao?” anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi thì không vấn đề gì!”
Hứa Văn Minh chợt đứng dậy: “Được rồi, bây giờ cô có thể về, đúng 9 giờ sáng mai đến đây làm việc, tôi sẽ phân việc cho cô, nhưng nhớ không được đến muộn đấy, tôi rất ghét đến muộn!”
Vũ Nhi vô cùng vui sướng, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nỗi vui mừng, cô chỉ đứng dậy một cách nhã nhặn, nói: “Cám ơn Giám đốc Hứa, tôi sẽ cố gắng làm việc.”
“Hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.” Hứa Văn Minh lạnh nhạt nói.
Khi Vũ Nhi quay người định bước đi, cô chợt quay đầu lại hỏi: “Giám đốc Hứa, còn có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu.”
“Hỏi đi!”
“Tại sao lại bỏ tờ quảng cáo tuyển dụng vào trong hộp thư của các gia đình?”
Hứa Văn Minh ngừng trong giây lát, sau đó chậm rãi trả lời, “bởi vì tôi biết trên con đường đó có rất nhiều người học vẽ. Tôi cũng lớn lên từ khu vực đó. Được rồi, cô mau về đi, tôi rất bận!”
Anh không muốn nói thêm nữa. Vũ Nhi vội vàng rời khỏi căn phòng, rời khỏi công ty quảng cáo Đối Song. Trở về nhà vẫn phải ngồi tàu điện ngầm, hôm nay không đông người lắm. Cô ngồi xuống một ghế trống. Cô tỉ mỉ nhớ lại quá trình phỏng vấn khi nãy, tất cả những thứ cô chuẩn bị sẵn đều không hề dùng đến, cô bỗng cảm thấy mình thật nực cười. Thật không ngờ lại thành công dễ dàng đến như vậy, cô mỉm cười. Có lẽ, đây thực sự là một tín hiệu tốt, cô muốn nhanh chóng về nhà để khoe với Đồng Niên. Bất chợt, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt của Hứa Văn Minh, còn cả những cửa sổ trong các bức tranh. Tất cả đều chồng chéo lên nhau, đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Cô không chú ý thấy tàu điện ngầm đã đến bến, khi cô vội vàng đứng dậy lao ra ngoài, cánh cửa tàu điện ngầm đã đóng lại.
Vũ Nhi nhắm mắt lại, sờ lên mặt đá mắt mèo trước ngực mình, sau đó dựa vào cửa xe, thở dài, mặc cho tàu điện ngầm lao nhanh xuống bến sau.