Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
NGÀY THỨ SÁU
Cuộc điện thoại bí ẩn lúc nửa đêm khiến tôi mệt mỏi vô cùng, trời đã sáng mà mắt tôi vẫn không tài nào mở ra được. Nhưng hôm nay tôi đã hẹn tới ban biên tập để bàn về chuyện bản thảo, buổi sáng vẫn cứ phải cố mà bước chân ra khỏi cửa.
Khi xuyên qua cửa soát vé tàu điện ngầm, tôi bỗng cảm nhận đằng sau hình như có vật gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy một dãy người đang xếp hàng dài, nhưng tôi cảm giác trong đám người đó có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cứ như vậy, tôi đã đứng chôn chân ở cửa soát vé mười may phút, những người xếp hàng dài đằng sau bắt đầu phẫn nộ la ó, tôi đành phải lắc lắc đầu đi vào trong.
Sau khi vào trạm ga tàu điện ngầm, cảm giác kỳ lạ đó vẫn nghiễm nhiên tồn tại, tôi cảnh giác nhìn ngó xung quanh, một khuôn mặt lạnh lùng giống như sân ga lạnh lẽo này xuyên qua ánh nhìn của tôi.
Đoàn tàu hú còi tiến vào, tôi chen vào trong toa cùng đám người huyên náo đứng trước một ghế ngồi sát cạnh cửa sổ. Đoàn tàu tiến vào đường hầm tối đen, khuôn mặt tôi lúc ẩn lúc hiện trên tấm kính cửa sổ, đằng sau tôi còn có rất nhiều khuôn mặt của những người khác, dấu ấn đôi mắt và biểu cảm của những khuôn mặt đó thật kỳ dị, giống như bộ phim “Thiên sứ tình yêu" của Pháp.
Đúng vậy, tôi có thể phát hiện ra đôi mắt ấy, tôi chắc chắn cô ta đang ở xó xỉnh nào đó âm thầm nhìn mình chằm chằm, chỉ là lúc này tôi không tìm ra cô ta. Cô ta giống như một cái bóng vô hình, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với tôi, nhưng lại không để tôi vượt qua khỏi mắt cô ta.
Cô ta đang theo dõi bám sát tôi.
Cô ở đâu? Cô ra đây cho tôi, cô là bóng tối bước vào cuộc đời tôi hay là một u hồn bỗng nhiên xuất hiện?
Đột nhiên, tôi phát hiện tất cả những người trong toa tàu đều đang nhìn mình giống như phát hiện ra một bệnh nhân tâm thần vậy. Hóa ra, ban nãy tôi đã tự mình hét lên khiến cả toa tàu đều nghe thấy.
Tôi xấu hổ cúi đầu, may mà đúng lúc tôi phải xuống ga nên vội vàng cúi gằm chen ra ngoài. Tôi không biết cô ta có bám theo sau mình không, nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn, vội vã chạy khỏi ga tùa hỏa giống như vứt bỏ cái đuôi đằng sau bắt đầu tháo chạy, chạy một mạch đến đường Cự Lộc.
Một rưỡi chiều, tôi lòng dạ thấp thỏm đi từ ban biên tập ra, tiện tay vẫy một chiếc tắc xi để về nhà.
Về tới nhà, cả ngày tôi đứng ngồi không yên, chỉ sợ cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” kia lại đến tìm tôi bằng cách nào đó, bởi vậy buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi đã tắt điện thoại.
Buổi tối, đến máy tính tôi cũng không bật mà lấy quyển tạp chí có đăng truyện ngắn “Hoang thôn” ra lật lại, hai chữ “Tiểu Chi” lập tức đập vào mắt tôi.
Tiểu Chi?
Đúng thế, trong truyện ngắn "Hoang thôn" tôi có viết về một nhân vật quan trọng, đó chính là con gái Tiểu Chi của Âu Dương tiên sinh, cô ấy trở thành nhân vật nữ chính của câu chuyện và cũng kích thich1 được sự hứng thú của rất nhiều độc giả. Đương nhiên, cô ấy chỉ là nhân vật được hư cấu trong truyện mà thôi.
Thực tế chưa từng thấy Tiểu Chi.
Mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, trong ngôi nhà cổ kính Tiến Sỹ Đệ, tôi chỉ gặp một mình Âu Dương tiên sinh. Ông là một người rất kỳ lạ, lúc thì trầm ngâm lúc lại huyên thuyên không dứt, tôi vẫn nhớ khuôn mặt của Âu Dương tiên sinh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mở ảo trong đại đường ngôi nhà cổ. Ông giống như bà Tường Lâm bất hạnh, lải nhải nhắc đi nhắc lại với tôi mỗi một câu, ông nói ông có một cô con gái xinh đẹp, tên là Tiểu Chi, con gái từ nhỏ đã rất thông minh, là đứa bé xuất sắc nhất Hoang thôn, hiện đang học khoa Trung văn tại một trường đại học danh tiếng tại Thượng Hải.
Trong hai ngày ở Hoang thôn, Âu Dương tiên sinh nhắc tới con gái ít nhất cũng vài chục lần, hình như mỗi lần nhắc đến ông đều có chút thương tâm. Ông nói ông rất yêu con gái mình, nhưng con gái học đại ọc ở Thượng Hải đã rất lâu rồi chưa về Hoang thôn. Âu Dương tiên sinh nói mình rất nhớ Tiểu Chi, có lúc còn bỗng nhiên chảy cả nước mắt.
Sau khi trở lại Thượng Hải, tôi lập tức đến trước đại học của Tiểu Chi tìm kiếm cô ấy. Trong khoa Trung Văn của trường đại học danh tiếng này đích thực có một nữ sinh tên là Âu Dương Tiểu Chi, quê tại thành phố K tỉnh Chiết Giang, Nhưng kết quả khiến tôi giật bắn mình, Âu Dương Tiểu Chi một năm trước đã mất trong một tai nạn đường sắt.
Sau khi biết tin, tim tôi bỗng chốc giá lạnh, không dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Tôi càng không dám nói với Âu Dương tiên sinh hung tin này, ông nhớ con gái đến nhường vậy, nếu như ông biết con gái mình đã qua đời một năm trước… Không, nghĩ tới bộ dạng của Âu Dương tiên sinh chẳng khác gì bà Tường Lâm, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng được khi biết tin này.
Mười mấy ngày sau, tôi vẫn bị cảm giác kỳ lạ này đeo bám. Cho dù Tiểu Chi và tôi chưa từng quen biết nhau, thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng tôi lại có một cảm giác đau buồn và cảm khái không thể nói thành lời, dường như tôi đã quen cô ấy từ rất lâu rồi.
Sau đó, tôi quyết định tìm kiếm tài liệu để viết một câu chuyện ngắn về Hoang thôn, trong truyện ngắn đặc biệt này, Tiểu Chi đã chết một năm trước trở thành nhân vật nữ chính. Trong truyện, một năm trước cô cũng đã qua đời, nhưng hồn cô vẫn chưa siêu thoát, cuối cùng lại trở về Hoang thôn, trở về bên người cha sinh cô ra, nuôi dưỡng cô, và phát hiện ra tình yêu. Những miêu tả về Tiểu Chi trong truyện "Hoang thôn" lại khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của tôi, nhưng tôi vẫn tin rằng đó chính là bóng dáng của Tiểu Chi.
Cho dù cách viết này gây nhiều tranh cãi, nhưng để tưởng nhớ cô gái đến từ Hoang thôn và đã mất ở Thượng Hải, tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất ý nghĩa.
Ký ức giống như suối chày, áo ào tuôn xả trong đầu tôi, chảy mãi, chảy mãi cho tới khi tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.
Nửa đêm, chuông điện thoại lại vang lên.
Chuông điện thoại vồn vã vào lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một bộ phim kinh dị của Nhật Bản, tim tôi bị tiếng chuông kích thích nhảy nhót trong lồng ngực, đành phải dụi mắt nghe điện thoại: “Alô?”
“Tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh”.
Ban đầu tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, mấy phút sau mới đột nhiên phản ứng lại: “Cô nói cô là ai?”
“Nhiếp Tiểu Sảnh”.
Cô ta đúng thật là u hồn trong Liêu trai của Bồ Tùng Linh chạy ra sao?
NGÀY THỨ BẢY
Tối qua ngủ không đủ giấc, buổi sáng vất vả lắm tôi mới bò dậy được, tôi đã dành hẳn cả một buổi sáng để nghĩ xem làm thế nào để thoát được khỏi sự phiền nhiễu đáng ghét. Buổi trưa, tôi rút cuộc bật điện thoại lên, lập tức nhận được mấy tin nhắn cùng lúc, khiến tôi kinh ngạc ở chỗ, có một tin nhắn đến từ "Hoang thôn".
“Có một việc quan trọng muốn hỏi anh, hãy gọi vào số của tôi, Hoắc Cường”.
Hoắc Cường? Nhớ ra rồi, chính là người thanh niên dẫn đầu trong bốn sinh viên đó. Tin nhắn đến từ Hoang thôn này khiến tôi run rẩy, tôi xem lại thời gian tin nhắn đến, là 10 giờ sáng hôm qua. Để tránh bị làm phiền, hôm qua tôi đã tắt mấy cả ngày, có lẽ họ đã xảy ra chuyện gì thật sao?
Tôi đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu, rút cuôc gọi vào số của Hoắc Cường.
Bên kia điện thoại vọng lại giọng Hoắc Cường đầy lo lắng: “Alô, là anh à? Hôm qua chúng tôi gọi cho anh cả ngày nhưng sao anh cứ tắt máy vậy?”
Bây giờ âm thanh đã nghe rất rõ ràng, không hề có những tạp âm kỳ dị như lần trước, tôi lạnh lùng hỏi: “Nói mau, xảy ra việc gì?”
“Chúng tôi tìm thấy ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ rồi, quả nhiên giống như những gì anh miêu tả trong truyện, sân rộng và sâu, tối đen rất đáng sợ. Nhưng mà cả ngôi nhà to như thế không có lấy nổi một người, chúng tôi đã tìm ở tất cả các phòng, toàn là trống hết”.
“Âu Dương tiên sinh không ở đấy sao?”
“Âu Dương tiên sinh gì, đấy là nhân vật mà anh nghĩ ra trong truyện đúng không?”
Tôi ảm thấy có chút bất thường; “Ý cậu là sao?”
“Hôm qua chúng tôi đi hỏi dân trong thôn rồi, họ nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã mất vì căn bệnh ung thư rồi”.
“Cái gì?”
“Âu Dương tiên sinh là người chết, tám tháng trước đã chết rồi, tất cả mọi người ở Hoang thôn đều nói như vậy, chúng tôi thậm chí còn phát hiện ra mộ của ông ấy trên núi”.
Sống lưng tôi lạnh toát: “Không thể, tuyệt đối không thể”.
“Tôi không lừa anh đâu, thảo nào trong truyện anh viết cả nhà Âu Dương đều đã chết hết rồi, có đúng không?”
“Không”. Tôi bỗng chốc đờ đẫn cả người, không biết phải làm thế nào để thuật lại cho họ nghe về tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bỗng nhiên, tôi linh cảm thấy điều gì đó, dường như hơi thở của Hoang thôn đã thông qua sóng điện từ truyền vào nhà tôi, tôi lập tức hét lên: “Hoắc Cường, bây giờ cậu ở đâu? Tình hình thế nào rồi?”
“Thì đang ở trong Tiến Sỹ Đệ, bốn người chúng tôi đều ở đây”.
“Nhanh rời khỏi đó, các cậu nhanh rời khỏi Hoang thôn, đi, lập tức quay lại Thượng Hải”.
Nhưng Hoắc Cường cố chấp nói trong điện thoại: “Không, chúng tôi vẫn chưa biết được bí mật của Hoang thôn. Chúng tôi không thể bỏ đi”.
Anh ta ngắt máy.
Rất lâu sau, tư duy hỗn loạn của tôi mới dần dần hồi phục lại, tỉ mỉ hồi tưởng lại những gì mà Hoắc Cường nói ban nãy, Âu Dương tiên sinh thật sự chết rồi sao?
Cậu ấy nói Âu Dương tiên sinh tám tháng trước đã chết rồi, nhưng bốn tháng trước tôi tới Hoang thôn không phải là đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương tiên sinh đó sao? Ông ấy còn nhiệt tình mời tôi ở lại Tiến Sỹ Đệ, về ba câu chuyện của gia tộc Âu Dương cũng là chính ông ấy đích thân kể cho tôi nghe.
Nếu đúng như những gì Hoắc Cường nói, Âu Dương tiên sinh đã chết tám tháng trước, vậy bốn tháng trước lúc tôi ở trong Tiến Sỹ Đệ thì cái ông Âu Dương tiên sinh mà tôi nhìn thấy là ai?
Lẽ nào ông ấy là… Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa, tuy tôi đã từng viết rất nhiều truyện kinh dĩ nhưng vẫn chưa từng trải qua việc nào đáng sợ như thế này: sống mà lại gặp ma.
Không thể tưởng tượng nổi! Tôi chỉ có thể dùng câu “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung sự việc này.
Nghĩ tới người đã từng tiếp xúc trực tiếp với mình, hóa ra lúc đó đã chết từ mấy tháng trước thì làm sao có thể khiến người ta tin được?
Lúc này đầu óc tôi lại rối bời, logic thông thường không có cách nào để lý giải mọi cuyện, lẽ nào đây cũng là một phần của Hoang thôn thần bí?
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một người.
Anh ta chính là Diệp Tiêu.
Những người đả từng đọc qua tiểu thuyết của tôi đều biết, Diệp Tiêu chính là anh họ của tôi, cũng là một cảnh sát xuất sắc, anh đã từng xuất hiện trong rất nhiều vụ án bí ẩn và cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Bây giờ tôi đang bó tay trước việc này, người có thể giúp được tôi chỉ có thể là Diệp Tiêu.
Buổi tối, tôi đến nhà Diệp Tiêu.
Sự ghé thăm đột ngột của tôi khiến Diệp Tiêu có chút bất ngờ, bộ dạng của anh vẫn như trước đây, khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng vẫn toát lên chất già dặn. Anh kể gần đây anh mới phá xong một vụ án bí ẩn, mấy hôm nay đang trong kỳ nghỉ phép. Và anh cũng đã đọc qua truyện ngắn "Hoang thôn" của tôi.
Sau những câu hỏi thăm, tôi liền đi thẳng vào vấn đề, kể lại cho Diệp Tiêu nguyên vẹn và toàn bộ những chuyện mấy tháng trước tôi tới Hoang thôn, đến khi trở về thì đăng truyện ngắn "Hoang thôn", rồi những việc phiền phức gần đây tôi gặp phải.
Tôi kể rồi lại kể, bản thân cũng không tránh khỏi cảm giác bắt đầu thấy sợ hãi, đây hoàn toàn không phải phong cách của tôi từ trước tới nay. Nói xong chữ cuối cùng, trên trán tôi cũng nhỏ xuống những giọt mồ hôi lạnh toát.
Nghe xong tất cả những chuyện đó. Diệp Tiêu im lặng hồi lâu, anh vẫn luôn lạnh lùng trầm ngâm như vậy, lặng lẽ nhâm nhi từng chi tiết tôi vừa kể. Nhưng lần này anh chìm sâu vào suy tư, giống như cao thủ cờ vây gặp phải một ván cờ mà tàn cục rất khó giải thoát.
Vậy mà, câu trả lời của anh ấy làm tôi thất vọng: “Cậu xác nhận tất cả những điều này là thật chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên là thật, anh cho rằng đây là ảo giác của em hay lại là một bộ tiểu thuyết khác sao?”
Diệp Tiêu trả lời lãnh đạm: “Cậu đừng căng thẳng quá, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Bây giờ, chủ yếu có hai việc khiến cậu vô cùng đau đầu: việc thứ nhất là bốn sinh viên đến Hoang thôn thám hiểm, hôm nay họ nói với cậu qua điện thoại Âu Dương tiên sinh mà bốn tháng trước cậu gặp thực ra đã chết từ tám tháng trước, điều này khiến cậu rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Việc thứ hai là có một người phụ nữ bí ẩn tự xưng là Nhiếp Tiểu Sảnh, cô ta lời dụng những truyền thuyết hoang đường về Hoang thôn không ngừng quấy rồi cậu, thậm chí còn âm thầm đeo bám theo cậu”.
“Không sai, anh nhất định phải giúp em”.
“Yên tâm đi, việc của cậu cũng là việc của anh. Chỉ là anh thấy câu không nên tiếp tục nhúng tay vào, cứ để những việc này qua đi, chẳng bao lâu sau mọi người cũng quên hết thôi”.
“Được rồi, thế thì anh nói cho em biết, em bây giờ phải làm thế nào?”
“Việc thứ nhất không có cách giải quyết được, trừ khi bản thân cậu lại đến Hoang thôn chuyến nữa”.
Tôi lập tức lắc đầu: “Không, em sẽ không đi lần nữa đâu”.
“Nhưng việc thứ hai anh có thể giúp cậu một tay”.
NGÀY THỨ TÁM
Lại mưa rồi.
Những cơn mưa rả rích làm dịu mát Thượng Hải đang vào tiết giao mùa xuân hạ, mọi thực vật đều thức dậy mạnh mẽ trong làn mưa, vươn ra những cành xanh nõn xâm chiếm từng kẽ hở trong không gian. Dưới bóng tối u ám đang vội vã xâm chiếm, tôi ấm ô lặng lẽ ra khỏi cửa, hơi nước mịt mùng xung quanh giống như nước mưa bao trùm lấy tôi.
Đường sắt trong những ngày mưa gió cũng nồng lên mùi lạnh lẽo ẩm mốc và vắng lặng khác hẳn thường ngày. Tôi từ từ đi qua cửa soát vé, đi xuống thềm ga trống trải. Tôi không đứng sau vạch vàng đợi tàu như mọi khi mà lại chậm rãi chọn lấy một chiếc ghế để ngồi xuống, sau đó lấy sách ra đọc.
Còi tàu vang lên tiến vào trạm, tôi lạnh lùng nhìn cửa tàu mở ra, người bên trong đi ra, người bên ngoài đi vào, tôi vẫn ngồi không nhúc nhích trên ghế chờ. Chừng mấy phút sau, cửa tàu đóng lại, đoàn tàu lại lao đi như bay.
Một lúc sau, chuyến tàu đến hướng khác lại tới trạm, nhưng tôi vẫn ngồi im trên chiếc ghế chờ, mắt nhìn theo đoàn tàu đang rời bến. Cứ như vậy cho tới khi 20 phút trôi qua, tôi vẫn cứ ngồi trên ghế, rất nhiều đoàn tàu đến rồi đi bên cạnh tôi.
Đột nhiên, tôi rời khỏi thềm ga đi lên tiền sảnh phía trên.
Lúc này bước chân tôi tăng tốc, nhanh chóng bước ra khỏi cửa soát vé.
Đúng lúc tôi đang định rời khỏi ga tàu điện ngầm, thì sau lưng truyền lại tiếng bước chân gấp gáp vội vã. Tôi lập tức cảnh giác quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái ngoài 20 tuổi, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, đang sải những bước nhanh để chạy về phía tôi, tóc cô gái tung bay theo nhịp chạy, đôi mắt ẩn chứa ánh nhìn cuốn hút.
Khi tôi phát hiện ra cô gái đang chạy nhanh thì đôi mắt cô ta vẫn đang nhắm vào mình, hai chúng tôi lạnh lùng nhìn nhau, cho tới khi cô ấy chạy đến bên tôi. Tức khắc, tôi thò tay tóm lấy cổ tay cô ta, cảm giác mềm mại như đang tóm lấy xương của con mèo con. Miệng cô gái khẽ kêu lên một tiếng, rồi vùng vằng dằng ra nhưng tôi không thể để cho cô ta chạy thoát.
“Nhiếp Tiểu Sảnh?”
Tôi nhìn vào mắt cô ta hỏi.
Cô gái ngớ người ra, ánh mắt toát lên vẻ trầm mặc và cứng đầu, sau đó cô ta cúi đầu không tiếp tục dằng co với tôi nữa.
Lúc này, Diệp Tiêu đã chạy tới, anh nhìn cô gái trước mặt nói: “Khẳng định chính là cô ta. Anh đã âm thầm quan sát cô ta 20 phút rồi, cô ta nhìn em từ xa, em rời khỏi thềm ga cô ta cũng theo sau, lúc đó anh đã chạy lại hỏi chuyện cô ta, cô ta lập tức chạy về phía cửa ra vào”.
Vốn là tối hôm qua, Diệp Tiêu giúp tôi nghĩ cách, dùng kế “dụ rắn ra khỏi hang” để tìm ra cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” này. Khi tôi bước vào ga tàu điện ngầm, Diệp Tiêu đã âm thầm theo sau. Tôi giả vờ giống một tên ngốc, đứng ở thềm ga rồi ngồi xuống bất động, cố ý để lỡ rất nhiều chuyến tàu, nếu có người theo dõi tôi thì ngo đó cũng sẽ để lỡ rất nhiều chuyến tàu như thế này, như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện. Quả nhiên, Diệp Tiêu đã chú ý đến cô gái kỳ lạ này và xác định cô ta chính là người đang đeo bám tôi.
Hiện tại, cô ta đang ở trong tay tôi.
Cô gái rút cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút tủi thân, đôi môi khe khẽ mở ra: “Anh làm tôi bị đau đấy”.
“Xin lỗi”.
Tôi rút ngay tay lại giống như bị điện giật, đối diện với cô gái trẻ trông thật đáng thương này tôi bỗng trở nên bối rối không biết phải làm thế nào. Cô ta hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng về kẻ quấy rối. Tôi vốn rắp tâm nổi trận lôi đình làm một tràng dài, nhưng lúc này đây đến một chữ tôi cũng không nhớ ra nổi.
Cô ta xoa xoa cổ tay, nhìn tôi và Diệp Tiêu nói: “Bây giờ các anh đã tóm được tôi rồi, tùy các anh xử lý”.
Tôi lập tức giống như một quả bóng da xì hơi, e dè nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu”.
Tôi nói nhỏ với Diệp Tiêu: “Cảm ơn anh giúp em tìm thấy cô ấy, em muốn nói chuyện riêng với cô ấy được không?”
Diệp Tiêu nhìn vào mắt cô gái rồi thì thầm với tôi: “Được thôi, nhưng em phải cẩn thận đấy, nhất định không được mềm lòng, theo như kinh nghiệm của anh, thiên sứ và ác quỷ luôn ở cùng nhau đấy”.
Nói xong câu cuối đầy thâm ý, Diệp Tiêu mỉm cười vỗ vỗ vai tôi rồi trịnh trọng nói với cô gái: “Thứ lỗi, vừa nãy khiến cô hoảng sợ. Tôi là một cảnh sát, cậu ấy là em họ tôi, chúng tôi đều không phải là kẻ xấu, hy vọng cô về sau sẽ không quấy rối cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ lại tìm cô đấy. Tạm biệt”.
Diệp Tiêu bước nhanh rời khỏi ga tàu điện ngầm, chỉ còn lại mình tôi nhìn cô gái vận đồ đen dăng bắt đầu có chút căng thẳng. Cô từ từ thở hắt ra, nhìn vào mắt tôi nói: “Tôi chính là Nhiếp Tiểu Sảnh.”
Không thể ngờ được, cảm giác của tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chính là trông cô ta thật giống với Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai.
Còn nhớ lúc nhỏ đọc cuốn Liêu trai bằng văn hiện đại, mỗi khi đọc đến “Nhiếp Tiểu Sảnh” trước mắt tôi liền hiện lên hình ảnh một cô gái cổ trang: Cô ấy lặng lẽ ẩn náu trong một ngôi chùa, có một mái tóc dài đen nhánh phủ kín bờ vai, một vòng eo thon thả, khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp, và đôi mắt đẹp như nước hồ mùa xuân, cuốn hút nhất chính là đôi mắt buồn man mác của cô ấy, phảng pất như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Lúc này, cô ta đang đứng trước mặt tôi.
Nhưng tôi không dám nhìn cô ấy nữa, khuôn mặt cô giống như hình ảnh bộ phim được phát đi phát lại, lại một lần nữa gợi lên những ký ức hoang tưởng của tôi thời niên thiếu, tôi không kìm chế nổi đã thốt lên một câu: “Thực sự giống quá”.
“Anh nói giống cái gì?”
Giống như nghe trong điện thoại, giọng nói của cô ấy cuốn hút như nam châm, đây chính là giọng nói của nhân vật nữ chính trong Liêu trai sao?
Tôi lúng túng lắc đầu nói: “Không có gì, tôi có thể mời cô uống tách trà không?”
Cô gái nghếch mặt nói: “Tôi đã là con mồi của anh rồi, tùy ý anh thôi”.
Vậy là tôi dẫn cô rời khỏi ga tàu điện ngầm, trời đổ mưa to hơn ban nãy, chúng tôi vào một quán trà nhỏ trên đường Thiểm Tây Nam.
Vừa mới ngồi xuống, cô gái liền nhìn vào mắt tôi hỏi: “Anh hình như có chút căng thẳng”.
“Tôi căng thẳng ư?” Tôi cố ý lảng tránh ánh mắt cô ta, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, “Duong799 nhiên, củng ngồi uống trà với người chạy ra từ trong Liêu trai sao lại không căng thẳng được?”
Nhưng cô ta không buồn để ý, vẫn nhìn vào mắt tôi, lạnh lùng hỏi: “Anh thực sự đã tới Hoang thôn rồi ư?”
“Đúng thế, tôi đã đến Hoang thôn, tuyệt đối không lừa cô”.
"Nhưng ‘Hoang thôn’ của anh sai sót quá nhiều, không chân thực chút nào cả”.
"Hoang thôn là truyện, truyện chính là con lại của hiện thực và hư cấu mà”.
Cô gái miệt thị nói: “Thế thì anh xa rời thực tế quá rồi, Hoang thôn của anh chẳng qua chỉ là bức tranh được nhìn thấy từ xa bằng ống nhòm mà thôi”.
“Đúng thế, Hoang thôn nhất định còn có rất nhiều bí mật tôi vẫn chưa biết”. Tôi đâu có muốn cô ta dắt mũi mình, lập tức chuyển chủ đề: “Bây giờ đến lượt cô phải trả lời rồi, cô thật sự tên là Nhiếp Tiểu Sảnh sao?”
Ánh mắt cô ta vụt lên tia hoảng sợ, tôi đoán chắc là cô ấy hình như nhớ ra điều gì đó, nhưng suy nghĩ lại trôi đi ngay sau đó. Cô gái gật gật đầu nói: “Đúng thế, tên tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh”.
Ba chữ cuối được cô ta kéo dài giọng, hình như làm kinh động cả những người ở bàn bên cạnh”.
“Thật là không thể tưởng tượng nổi, trên đời này lại có tên trùng hợp như vậy”. Tôi cười đau khổ nói: “Cha cô nhất định chưa từng đọc Liêu trai, hoặc là đọc Liêu trai đến nỗi si mê rồi”.
“Đủ rồi, một người tên là gì thật sự quan trọng vậy sao?”
Tôi nhìn vào ánh mắt lơ đãng vô định của cô ta nói: “Đúng thế, cực kỳ quan trọng. Cô biết không? Dáng vẻ của cô rất giống Nhiếp Tiểu Sảnh trong sách viết”.
“Được rồi, tôi nhượng bộ”. Cô ta có chút chán nản nhún nhún vai, “Nếu như anh kiên quyết cho rằng cái tên Nhiếp Tiểu Sảnh này khiến anh liên tưởng tới ma nữ trong Liêu trai thì xin anh hãy gọi tôi là Tiểu Sảnh nhé”.
“Tiểu Sảnh?”
“Đúng, Tiểu Sảnh của Nhiếp gia”.
Tôi vội vã gật gật đầu: “Ổn đấy, gọi như thế hay hơn nhiều, cảm giác giống như cô gái nhà hàng xóm, Tiểu Sảnh”.
Bỗng nhiên, cô ấy có chút khó chịu: “Tôi đã rất nhượng bộ với anh rồi, bây giờ tôi đã đi được chưa?”
“Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi mà”.
Cô ta vội vàng đúng lên.
Tôi theo sau cô ta nói: “Nhưng sau này tôi biết tìm cô ở đâu?”
“Tôi làm ở cửa hàng kem đối diện, lúc nào cũng có thể tìm tôi”.
Cô ta lao ra khỏi quán tà như một con nai, nước mưa ướt át tưới lên người cô ấy, cô cúi đầu chạy qua vạch vàng dành cho người đi bộ rồi chui vào quán kem đối diện bên đường.
Tôi lúc đó không kịp phản ứng lại, vẫn đứng ngay ra ở cửa quán trà, không biết có nên tới cửa hàng đối diện không. Vài phút sau, cô ta xuất hiện trong quầy kem, trên người đã thay bộ đồng phục màu da cam, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngực phía sau.
“Nhiếp Tiểu Sảnh bán kem?”
Tôi bỗng bật cười, vài hạt mưa bay đậu trên mũi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
NGÀY THỨ CHÍN
Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện mưa to đêm qua đã tạnh, nhưng những tòa nhà đối diện vẫn ướt sũng, không gian nồng nặc mùi ẩm ướt, không biết Hoang thôn có mưa hay không nhỉ?
Kỳ lạ, sao lại nghĩ tới Hoang thôn rồi? Nghĩ tới đây lòng tôi bỗng run rẩy, tôi bước vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, nói nhỏ: “Quên chỗ đó đi nhé”.
Tâm trạng cũng đã tốt lên chút ít, tôi mỉm cười với bản thân rồi đánh răng rửa mặt.
Mấy phút sau, đang đúng lúc miệng tôi toàn bọt kem đáng răng thì điện thoại bổng đổ chuông. Tôi không kịp súc miệng, vội vàng cầm điện thoại lên, nghe thấy một giọng nữ: “Alô, tôi là Hàn Tiểu Phong”.
Là những sinh viên đến Hoang thôn? Tay tôi run rẩy, sau đó cố gắng trấn tỉnh lại nói: “Các bạn vẫn đang ở Hoang thôn ư? Lại sao rồi?”
“Cứu chúng tôi với, anh phải cứu chúng tôi”.
Tiếng cô gái thật chói tai khiến tôi hoảng sợ, xung quanh hình như còn có cả giọng của những người khác xôn xao.
Tôi đầy miệng bọt kem đánh răng nói: “Rút cuộc xảy ra chuyện gì? Hàn Tiểu Phong, cô từ từ nói”.
“Tôi nhìn thấy rồi! Tôi nhìn thấy rồi!”
Nghe lạc cả giọng, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô ấy.
“Nhìn thấy gì?”
“Đêm hôm qua… 12 giờ… tôi… tôi ở trong Tiến Sỹ Đệ… nhìn thấy…” Cô ấy nói đứt quãng, hình như câu nói rất lộn xộn, “Tôi nhìn thấy… nhìn thấy… cái đó rồi”.
“Cái gì hả?”
Thực tế tôi cũng có chút hoảng sợ, tôi thật sự sợ hãi cô ấy sẽ nói ra cái chữ đáng sợ đó.
Điện thoại vọng ra tiếng khóc của http:: “Anh biết… anh nhất định là biết cái đó”.
Tôi biết cái đó? Trời ơi, đó lại là cái gì nữa? Tôi bị hỏi đến độ đờ đẫn rồi.
Bỗng nhiên, đối phương chuyển thành giọng nam: “Xin lỗi, Hàn Tiểu Phong cô ấy không sao đâu”.
“Cậu là ai?” tôi cảnh giác hỏi.
“Tôi là Hoắc Cường”.
Tôi thở dài: “Thế rút cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không… không có chuyện gì cả, bốn người chúng tôi đều rất ổn. Tất cả… tất cả bình thường”.
“Thế Hàn Tiểu Phong sao rồi?”
“Buổi sáng trước khi ngủ dậy cô ấy có nằm mơ thấy ác mộng, đến bây giờ vẫn cứ nghĩ là thật. Bây giờ cô ấy đã trấn tĩnh lại rồi, anh yên tâm đi”. Giọng Hoắc Cường tỏ ra vô cùng vội vã, “Xin lỗi, đã làm phiền anh”.
Vẫn chưa đợi tôi nói tiếp, đối phương đã kết thúc cuộc gọi.
Tôi từ từ đặt điện thoại xuống, hồi tưởng lại cuộc điện thoại đến từ Hoang thôn vừa xong, sau đó quay lại phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng.
Không, Hàn Tiểu Phong không thể nằm mơ thấy ác mộng, cô ấy nhất định nhìn thấy gì đó trong Tiến Sỹ Đệ. Những câu Hoắc Cường nói sua đó rõ ràng là lừa tôi, nhưng tại sao cậu ta phải giấu giếm tôi nhỉ?
Rút cuộc đã phát hiện gì ở Hoang thôn?
NGÀY THỨ MƯỜI
10…
Đây là một con số đặc biệt, tôi cảm thấy nó giống một cánh cổng hơn, trước “10” tôi từ từ đi đi lại lại trước cổng lớn, có thể chờ đợi cũng có thể quay đầu. Nhưng chỉ cần chúng ta bước vào phía trong cánh cổng đó, con số “10” này sẽ biến thành một sợi dây thừng thòng vào cổ chúng ta rồi dắt chúng ta lao điên cuồng về phía trước, bất luận phía trước là thiên đường hay địa ngục.
Hôm nay, ngày thứ 10 của câu chuyện này.
Tròn 10 ngày trước, bốn sinh viên đó đột nhiên ghé thăm nhà tôi, kể cho tôi nghe về kế hoạch thám hiểm to gan của họ. Trong củng một buổi tối, tôi lại nhận được một email thần bí, email này đến từ một cô gái tên là “Nhiếp Tiểu Sảnh”. Kể từ đó, bọn họ đã kéo tôi vào trong vòng xoáy, từng bước từng bước dẫn tôi tới trước cánh cổng khủng khiếp đó.
Tôi có nên tiến vào bên trong không?
Vấn đề này quấn lấy tôi cả ngày, khiến tâm trạng tôi hoang mang buồn phiền. Đến sẩm tối, tôi thực sự không thể ngồi yên được nữa, căn phòng dường như vẫn đang dừng lại vào buổi sáng hôm đó, vẫn còn đó tiếng chuông điện thoại và sự khủng hoảng lạc cả giọng của Hàn Tiểu Phong đến từ Hoang thôn. Sau đó, tôi vội vã ra khỏi nhà, đi tới đường Thiểm Tây Nam.
Tôi đi tìm một người.
Tôi dừng bước trước quán trà đường Thiểm Tây Nam, đứng cách con đường xe chảy cuồn cuộn, tôi nhìn thấy quán kem, ánh đèn cầu vồng chiếu rọi ánh sáng màu đỏ vào cửa hàng, vài cô gái không sợ béo đang ăn kem. Cô gái mặc bộ đồng phục màu cam đang bận rộn làm kem trong quầy bán hàng, cột tóc đuôi ngựa phía sau tung tăng theo nhịp.
Cô ấy chính là “Nhiếp Tiểu Sảnh bán kem”.
Tối nayquan1 kem này đông khách lạ thường, mãi lâu sau trước quầy kem mới có chỗ trống, cô ấy cuối cùng đã có cơ hội ngẩng đầu lên. Tôi vẫn đứng bên đường, giống như đang nhìn ngắm hình ảnh đường phố về đêm, im lặng nhìn vào đôi mắt cô ta, cứ như vậy khoảng một phút qua đi, cho tới khi cô ta nhìn thấy tôi.
Tôi vốn không quen đôi mắt với người khác, nhất là lại đồi mắt với người cách hẳn một con đượng xe cộ nườm nượp như mắc cửi. Rất nhiều chiếc xa nhấn còi lướt qua tôi và cô ta, nhưng kỳ lạ ở chỗ, ánh đèn cầu vòng góc phố vẫn cứ chiếu rọi vào mặt cô ấy, và ánh mắt cô ta rõ ràng đang chỉ dừng lại trước ánh mắt tôi.
Đèn xanh bật sáng.
Tôi ung dung đi qua đường, đến trước quầy kem. Cô lặng lẽ nhìn tôi, không hề có biểu hiện ngạc nhiên, cạnh quầy kem chẳng còn ai, tôi cố ý tạo vẻ hững hờ nói: “Lấy cho tôi một chiếc kem dâu tây”.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi một cái, sau đó im lặng quay đi rồi đưa kem dâu tây vào tay tôi.
“Cảm ơn”.
Tôi đứng trước quầy kem cắn một miếng nói: “Ưm, lâu lắm rồi chưa ăn thứ gì vị dâu tây”.
Rút cuộc, cô ta cũng mở miệng nói chuyện: “Anh thích ăn kem?”
“Không, rất ít ăn”. Tôi vừa nói chuyện, vừa liếm kem, “Nhưng, hôm nay ngoại lệ”.
Cô ta vẫn biểu hiện như trước, bình tĩnh nhìn tôi ăn từng chút kem một, đột nhiên nói: “Xin lỗi, anh vẫn chưa trả tiền”.
“Ngại quá”. Tôi vội vàng móc tiền ra đưa cho cô ta, có chút bối rối nói: “Khi nào cô hết giờ làm, tôi muốn nói chuyện với cô”.
“Thế thì có thể anh phài đợi rất lâu vì tôi phải đợi người tiếp ca tới”.
Tôi trả lời có vẻ bất cần: “Đợi bao lâu cũng được”.
Sau đó, tôi né sang bên cạnh quầy bán kem, dùng khóe mắt liếc nhìn cô ta đang ở trong cửa hàng.
Nhưng người tiếp ca lại tới rất sớm, cô ta đang ở trong quầy tỏ ra chán nản. Hai phút sau, cô ấy đã thay trang phục đi ra.
Vẫn là bộ quần áo đen bó, đèn cầu vồng soi rọi lên từng đường nét trên cơ thể cô. Cô cúi đầu đến bên cạnh tôi: “Hay là vẫn sang bên đối diện nhé?”
“Ừm, được thôi”.
Chúng tôi đi qua đường, bước vào quán trà nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy tỏ ra vẻ bình thường nói: “Trong truyện anh, anh viết chính là chỗ này sao?”
“Cái gì?”
“Trong truyện ‘Hoang thôn’, sau lần đầu tiên anh và Tiểu Chi gặp nhau, anh đã đưa cô ta tới một quán trà nhỏ gần ga tàu điện ngầm và đề nghĩ cô ấy đưa mình tới Hoang thôn”.
“Đúng, tuy là những nội dung này đều là hư cấu, nhưng quán trà nhỏ này lại là thật, thực tế là tôi thường xuyên tới đây, nhưng từ trước tới nay không hề chú ý tới cô ở đối diện”. Nói xong, tôi nhìn sang bên kia đường.
Cửa hàng kem bên đấy hiện giờ người đang xếp hàng dài trước quầy.
“Tôi tháng trước mới đến làm thuê ở đấy”.
“Xem ra chắc là cô vẫn đang đihọc? Trường nào vậy?”
Cô ta úp mở: “Thôi đi. Nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết tôi học trường nào đâu”.
“Cô rút cuộc là ai?”
“Cái này có quan trọng không?” cô ta lảng tránh ánh mắt tôi.
“Được rồi, mặc cô không chịu nói, vậy thì tôi sẽ thay bằng một câu hỏi khác, cô thực sự biết chuyện ở Hoang thôn? Hay đó đều chỉ là hoang tưởng của cô?”
“Đường nhiên không phải”. Biểu hiện của cô ta chuyển hướng nghiêm túc lạ thường. “Tôi thề, mỗi câu nói liên quan tới Hoang thôn của tôi đều là sự thật. Hoang thôn, không phải ai cũng đùa cợt được”.
Câu cuối cùng của cô ấy khiến tôi cũng phải thừa nhận, tôi lập tức cũng trở nên nghiêm túc: “Thế thì mong cô hãy nói về miệng giếng ở Hoang thôn, rút cuộc đấy là hoang tưởng của cô sau khi đọc truyện hay là nghe đồn phong phanh thế?”
"Anh thật sự nhìn thấy miệng giếng đó rồi?”
"Đương nhiên nhìn thấy rồi, chính tại sân đằng sau của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ. Nhưng tôi cảm thấy miệng giếng đó có một mùi rất đặc biệt, tôi không dám viết vào trong truyện”.
“Mùi đặc biệt?”
“Đúng thế, khi tôi đối diện với miệng giếng này, tôi lập túc cảm thấy rất buồn nôn, ngoài việc ngửi thấy mùi đặc biệt đó, hình như tôi còn nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái”.
Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức câm nín, những câu này sao lại có thể nói trước mặt cô ta nhỉ?
Cô ta nhìn xoáy vào mắt tôi, có vẻ như là đang chờ dợi tôi nói tiếp, nhưng tôi không tiếp lời. Sau giây phút bế tắc, cô ta rút cuộc chậm rãi nói: “Tôi biết đấy là mùi đặc biệt gì rồi, mùi người chết”.
Tức khắc, lời của cô ta như băng giá đâm vào lòng tôi, khiến tim tôi bất giác loạn nhịp, đập thình thịch liên hồi. Tôi lắc đầu nói: “Cô lại cố ý hù dọa tôi đấy à?”
Cô ta lắc đầu, lạnh lùng lạ thường: “Bây giờ để tôi nói với anh bí mật của miệng giếng đó”.
“Bí mật giếng cổ?”
Nhiếp Tiểu Sảnh gật đầu nhấp môi một ngụm trà, rủ rỉ rù rì kể: ‘Vào cuối thời nhà Thanh, tuy Hoang thôn vốn là vùng đất cằn cỗi, nhưng gia tộc Âu Dương lại buôn lậu bằng đường biển và trở thành gia tộc giàu có nhất Hoang thôn. Gia tộc Âu Dương sống cuộc sống sa hoa quý tộc trong ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, ba dãy nhà trước sau đều trang hoàng cao sang quý phái, tại vùng Hoang thôn này thì đây chẳng khác gì một cung điện. Sân sau của ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ trước đây là một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng toàn những cây cối và hoa cỏ quý hiếm, trên mặt đất là những con đường nhỏ rải bằng đá trứng ngỗng, giữa những lùm hoa cỏ lá có những hòn đá gia sơn Thái Hồ, hàng năm vào những lúc giá lạnh nhất, cây hoa mai trong vườn lại lặng lẽ bung nở”.
“Hoa mai?” theo lời tường thuật nhẹ nhàng của cô ta, trước mắt tôi dường như đang dần hiện lên cảnh tượng của sân sau ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ.
“Anh đã nhìn thấy hoa mai nở chưa?”
“Thấy rồi. Tôi nhìn thấy trong sân đằng sau ngôi nhà cổ, đấy vốn dĩ không phải là vườn hoa nhỏ mà cô miêu tả mà chỉ là một cái sân hoang dại thê lương. Miệng giếng cổ nằm chính giữa sân, bên cạnh giếng là một cây hoa mai, vẫn còn một vài cánh hoa rơi rụng trên miệng giếng. Có lẽ là do trùng hợp, tôi đến Hoang thôn đúng vào lúc trời lạnh nhất, cây hoa mai đó dường như đợi tôi đến. Cảm giác đó thật kỳ lạ, trong sân nhỏ hoang vắng của ngôi nhà cổ, chỉ có một miệng giếng và một cây hoa mai, giống như cảnh tượng của một thời khắc khác”.
“Một thời khắc khác?” Cô ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ví von này của anh rất hay, vậy thì hãy nói về Hoang thôn của một thời khắc khác nhé. Đầu năm Dân quốc, ông lớn của gia đình Âu Dương đã ngoài 40 tuổi, nhưng mãi vẫn chưa có người thừa kế. Lúc đó gia đình Âu Dương vốn đơn truyền, một đời chỉ có duy nhất một người con trai, ông lớn cũng không có anh em trai, gia tộc lâu đời này đứng trước nguy cơ đứt đoạn hương khói. Tuy nhiên, việc buôn bán của gia đình Âu Dương buôn may bán đắt, nghiễm nhiên là vua một vùng Hoang thôn, nhưng ông lớn Âu Dương không sao vui vẻ nổi, kết hôn đã bao năm nhưng bà vợ mãi vẫn chưa mang bầu, ngày ngày đầm đìa nước mắt. Để kế tục huyết mạch cho gia tộc Âu Dương, bà vợ cuối cùng đã nghĩ ra một cách: thế vợ”.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi đã xem cuốn tiểu thuyết “Vì người mẹ nô lệ” của Nhu Thạch”. Phút chốc, những câu chữ trong sách hiện lên trước mắt tôi, tôi chau mày nhớ lại cuốn tiểu thuyết bi thảm. Những năm Dân quốc, vùng nông thôn phía đông Chiết Giang có một thiếu phụ bất hạnh, chồng bà cớ bạc rượu chè,con trai Xuân Bảo bị bênh 5lau6 ngày không khỏi, người chồng đã vì 100 đồng tiền tây đem vợ cho một lão học giả khát con trai “thuê”. Thiếu phụ sinh hạ cho lão học giả một thằng con trai, đặt tên là Thu Bảo, lão học giả cũng rất thích thiếu phụ này, nhưng vợ cả của lão học giả không cho phép giữ cô ta lại. Thiếu phụ chỉ có thể cô độc trở về với người chồng khiếp nhược, ôm lấy con trai Xuân Bảo đau ốm vật vờ sống qua những đêm dài…
Nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nhưng cái này có liên qua gì tới Hoang thôn?”
Cô ta lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Vợ thế”.
“Cô nói cái gì?”
“Truyện ‘Vì người mẹ nô lệ’ nói về phong tục ‘thế vợ’, theo một giá nhất định đem vợ cho người khác thuê, sau khi hết hạn thuê sẽ trả lại vợ cho người chống trước đây. Nhu Thạch là người vùng ven biển đông bộ Chiết Giang, lúc đó ‘thế vợ’ là tập tục thịnh hành tại vùng ven biển Chiết Giang”.
“Hoang thôn cũng là ven biển Chiết Giang, tôi đã hiểu ý cô rồi, năm đó Hoang thôn cũng thịnh hành phong tục ‘thế vợ’ quái ác này sao?”
Cô ta gật đầu: “Đúng, năm đó ông lớn Âu Dương và bà cả vì để tiếp nối hương khói của gia tộc bèn chọn ra một đôi vợ chống nông dân nghèo ở Hoang thôn. Đôi vợ chồng đó có một đứa con trai khỏe mạnh, nhưng người chồng ốm yếu bệnh tật, người vợ trẻ vất vả lo toan mọi việc trong nhà. Ông lớn Âu Dương bỏ ra 80 đồng tiền tây, và người thiếu phụ đó đã trở thành ‘vợ thế’ của ông ấy, thời gian thuê là 3 năm. Người thiếu phụ này được đưa tới ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, ngay đêm bước vào cửa là đã phải hâu hạ chăn gối cho lão gia. ‘Vợ thế’ tuy sinh ra trong một gia đình nghèo khò, nhưng cũng có chút vốn nhan sắc trời phú, đẹp hơn rất nhiều so với bà cả trát phấn tô son đậm đà, bởi vậy ‘vợ thế’ rất được lão gia yêu thích. Một năm sau, ‘vợ thế’ quả nhiên sinh cho lão gia một cậu con trai, gia tộc Âu Dương rút cuộc cũng đã có người nói dõi”.
“Cổ nhân nói: mẹ hưởng phú quý nhờ con. Bà ‘vợ thế’ này nhất định sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp”.
“Làm gì có chuyện đó, sau khi sinh được con trai, bà cả liền trở mặt với ‘vợ thế’, thường xuyên đánh đập cô ta, lão gia Âu Dương vốn sợ vợ nên cũng không dám bảo vệ ‘vợ thế’. Thời gian thuê là 3 năm, ‘vợ thế’ vẫn còn ở lại trong Tiến Sỹ Đệ, bà rất nhớ chồng và con trai mình, nhưng lão gia lại không cho phép bà gặp mặt họ, ‘vợ thế’ bị nhốt trong sân sau của Tiến Sỹ Đệ, sống cuộc sống chẳng khác gì nô lệ. Bà bắt đầu nguyền rủa ngôi nhà cổ này, nguyền rủa gia tộc Âu Dương đã đem khổ nạn tới cho mình, đã mấy lần bà muốn trốn thoát khỏi Tiến Sỹ Đệ nhưng cuối cùng đều thất bại, lần nào cũng bị đánh đập thương tích đầy mình”.
Nghe đến đây, tôi bất giác thở dài: “Xem ra, bà ta còn thảm hơn cả ‘vợ thế’ trong tiểu thuyết”.
“Đúng vậy, sau đó rút cuộc tới một ngày, bà ta trốn thoát được khỏi Tiến Sỹ Đệ, tìm thấy chồng và con trai trước đây, họ muốn cùng nhau trốn thoát khỏi Hoang thôn, đi tìm tự do ở thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, thế lực gia đình Âu Dương ở Hoang thôn rất lớn mạnh, sao có thể dễ dàng để cho ‘vợ thế’ tháo chạy như vậy. Chẳng mấy chốc, họ đã bị gia đình Âu Dương tóm gọn trên ngọn núi gần đó, người chồng đáng thương bị đánh què chân, còn ‘vợ thế’ bị áp giải về Tiến Sỹ Đệ. Bà cả từ trước vốn đã soi mói ‘vợ thế’, cho rằng ‘vợ thế’ đã không trung thành với gia đình Âu Dương trong thời gian được thuê, Hoang thôn vốn là một vùng đất bảo thủ lạc hậu, tự đặt ra hình phạt dìm xuống giếng để trừng phạt những người đàn bà bất trung.
“Dìm giếng?”
"Mặc cho lão gia Âu Dương có chút không nỡ, nhưng bà cả vốn từ lâu đã mất hết nhân tính, sai người trói chặt tay chân rồi áp giải ‘vợ thế’ tới sân sau, sau đó tự tay mình đẩy bà ta xuống giếng cổ!”
“Trời ơi!”
Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy tiếng nước chảy, nước giếng bắn tung tóe lên thành giếng ẩm ướt,sau đó là một màu đen vĩnh cữu… Tôi ôm lấy ngực mình, mãi không thốt nổi nên lời.
“Anh sao thế?” đôi mắt ngời sáng của cô ta kề lại gần tôi chút nữa.
“Không sao cả, chỉ là câu chuyện mà cô kể bi thảm quá, tôi nghe mà thấy tức ngực”.
Cô ta bỗng nhiên cười lạnh lùng mỉa mai: “Anh không phải nhà văn sao? Viết bao nhiêu là truyện kinh dị, bao nhiêu là truyện bi thảm như thế, sao lại sợ cái này chứ?”
“Tôi chẳng hiểu thế nào nữa, chắc tại tôi là người đa sầu đa cảm”. Tôi lắc lắc đầu, cười đau khổ.
“Được rồi, về bí mật của miệng giếng cổ ở Hoang thôn tôi đã nói với anh rồi đấy”.
“Thề sau này thì sao? Miệng giếng đó không bao giờ dùng nữa sao?”
“Giếng dìm chét người thì có người nào dám uống nước trong đó không? Không chỉ là miệng giếng đó, dến cả vườn hoa nhỏ ở sân sau cũng chẳng ai dám đến, người ta truyền nhau, linh hồn chết oan của bà ‘vợ thế’ đó không siêu thoát, ban đêm thường xuyên kêu khóc ở vườn hoa”.
“Thế nên vườn hoa ở sân sau dần dần trở nên hoang tàn, chỉ còn sót lại miệng giếng và cây hoa mai”. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến một vật gì đó rất khủng khiếp, “Thảo nào, cây hoa mai đó nở rộ và tươi đẹp một cách khác thường, nguyên nhân là do ‘vợ thế’ dưới đấy giếng”.
Nói đến đây, bản thân tôi cũng có chút sợ hãi.
“Đừng có đa sầu đa cảm quá, bây giờ anh đã tin tôi rồi chứ?”
“Đây chính là bí mật của Hoang thôn?”
“Đường nhiên không phải, đây chỉ là một phần nhỏ của bí mật. Đối với những người như chúng ta mà nói, Hoang thôn vĩnh viễn là một câu đố”.
“Ý cô bảo: Hoang thôn vẫn còn có rất nhiều bí mât quan trọng khác nữa?”
Cô ta trịnh trọng gật đầu: “Anh vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, bí mật của Hoang thôn đáng sợ tới mức nào”.
Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Thật sự đáng sợ thế nào?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc, đột nhiên đứng phát dậy: “Xin lỗi, tôi phải đi đây”.
“Nhưng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi cơ mà?” Tôi có chút bất ngờ.
“Đợi lần sau nhé, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của anh”. Cô ta miệng nói còn chân thì đã bước ra tới cửa quán trà.
“Hôm nay thật sự muộn quá rồi, tôi phải về nhà đây”.
Trên đường Thiểm Tây Nam, cách đó không xa, đường Hoài Hải vẫn đen hoa sáng trưng, chiếu sáng khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Sảnh.
Rút cuộc, tôi đã không kìm nén được gọi một tiếng: “Tiểu Sảnh”.
Cô ta quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.
“Xin lỗi, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Cô ấy ngừng lại một lúc lâu sau mới nói: “Đương nhiên có thể”.
“Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhé”.
“Đừng, nhất định không được…”, lời nói của cô ta bỗng nhiên đứt đoạn, hình như là nhớ ra điều gì đó, “Nhớ kĩ, tối nay không được nghe điện thoại”.
“Ý cô là gì?”
Nhưng Tiểu Sảnh không trả lời, cô vội vàng len vào dòng người đang đi trên phố, chẳng mấy chốc chìm nghỉm giữa nam thanh nữ tú trên đường Hoài Hải.
Tôi không thể nhìn thấy cô nữa, một mình đứng ven đường, cơn gió đêm lành lạnh thổi qua bất giác khiến tôi nhớ lại câu chuyện “vợ thế”.
Trên đường về nhà, tôi hồi tưởng đi hồi tưởng lại câu nói của Tiểu Sảnh, còn cả hình ảnh của miệng giếng đó nữa. Không, có lẽ đấy chỉ là do cô ấy tưởng tượng ra, có thể là do cô ta sau khi xem xong truyện ngắn Hoang thôn của tôi đã liên tưởng tới tiểu thuyết của Nhu Thạch rồi đem tình tiết của “Vì người mẹ nô lệ” đặt vào hoàn cảnh của Hoang thôn và Tiến Sỹ Đệ, thêu dệt nên câu chuyện đáng sợ về Hoang thôn và "vợ thế”.
Nhưng miệng giếng đó thật sự tồn tại mà? Còn cả cây hoa mai đó nữa, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Hơn nữa, ánh mắt cô ta nói cho tôi biết, từng câu cô ta nói đều rất chân thật, dáng vẻ của cô ấy thật sự không giống kẻ quấy rối.
Không, tôi không nên bị vẻ ngoài của cô ta lừa dối, có trời mới biết được cô ta có thể nói những gì?
Cỏ đường suy nghĩ mông lung, cuối cùng cũng về được đến nhà. Đã không còn sớm nữa, tôi thấy mình vô cùng mệt mỏi, chưa kịp bật máy tính tôi đã đi ngủ.
Dù là ngủ trên giường nhưng tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, trằn trọc trở mình mãi vẫn chưa ngủ được. Không biết bao lâu saum tôi thấy mình càng lúc càng khó chịu, trong lòng âm thầm đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu… một trăm con cừu…
Điện thoại đột ngột đổ chuông!
Tôi theo phản xã bật dậy khỏi giường, trong đêm tối tôi mở to mắt, hình như nhìn thấy vật gì đó. Lúc này tôi mới định thần lại, trong tức khắc tất cả số cừu đều biến mất, chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại vang vọng bên tai.
“Đêm nay không được nghe điện thoại”.
Đột nhiên, tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của cô ta trước khi tạm biệt, chắc không phải là điện thoại của cô ta gọi tới đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, tôi lập tức nghe máy: “Tiểu Sảnh, là cô à?”
Nhưng tôi không thể ngờ tới, trong điện thoại truyền lại một giọng nam.
“Không, tôi là Hoắc Cường”.
“Hoắc Cường?” là chàng sinh viên tới Hoang thôn, nghe thấy cái tên này, bản nửa tim tôi cũng lập tức lạnh toát, nhưng tôi vẫn cố ý trấn tĩnh hỏi: “Các cậu ở đâu?”
“Bọn tôi đã về Thượng Hải rồi?”
“Về sớm thế sao?”
Tin này khiến tôi vô cùng bất ngờ, họ đã trở về Thượng Hải rồi, tôi đáng nhẽ ra phải cảm thấy vui mừng thay họ mới đúng, nhưng tôi lại không thốt ra được bất cứ câu hỏi vui vẻ nào.
“Đúng thế, chúng tôi đang xuống xe ở bên xe khách đường Hán Trung, bây giờ chuẩn bị ngồi xe về trường học”.
Tôi nghe thấy có rất nhiều tiếng còi xe trong điện thoại, chắc là đang ở bến xe thật.
“Bốn người các cậu đều không có chuyện gì chứ?”
Hoắc Cường trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: “Không… không việc gì, mọi người đều rất bình an”.
Trái tim treo ngược rút cuộc cũng được hạ xuống, tôi thốt ra một câu mà nhẹ cả người: “Bình an thì tốt rồi, tôi đã khuyên các cậu về sớm. Được rồi, bây giờ về trường nhanh đi”.
Đối phương im lặng, tôi chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng xe cộ ồn ào.
Tim tôi đột nhiên co thắt lại: “Alô, các cậu sao thế? Nói gì đi chứ?”
Nhưng trong điện thoại vẫn không có hồi âm, tôi chờ đợi mấy phút rồi ngắt máy.
Kỳ lạ, sao đằng sau lưng lại chảy bao nhiêu là mồ hôi?
Trong bóng tối, tôi mò mẫm bật đèn, bảy giờ là 12 giờ đêm. Tức là bốn sinh viên đó đã đi cả đêm từ Hoang thôn để về Thượng Hải.
Tôi thở một hơi thật dài, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Sảnh, cô ta nói đêm nay không được nghe điện thoại, chắc là nói về cú điện thoại này, nhưng tại sao Tiểu Sảnh lại biết được?
Tôi lắc lắc đầu, thật là không cách nào có thể giải thích nổi. Tôi lại tắt đèn nằm xuống.