Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
CHAP 16 : VÔ ĐỐI...........
====================
Bị nó tạt nguyên gáo nước sôi vô mặt… con đó khùng khùng giờ lại bị kích nổ….mà cái con khùng đó cũng có chịu thua ai bao giờ đâu :
- Mày…mày…mày dám…con khốn kia, dám ăn nói với chủ mày vậy hả?
- Đứa nào khốn thì biết! Mà mày có phải chủ tao đâu, tao không phải đầy tớ, đừng có mà nói với tao cái giọng tiểu thư đó. Trong cái nhà này mỗi người đều tự do, Nam cũng cần có sự thoải mái của mình. Mày nên xử sự thế nào cho phải thì sẽ không bị đối xử lạnh lùng nữa. tao nghĩ mày đủ thông minh để biết Nam cần gì mà
- Dám dạy đời tao hả ? tao cho mà chết…
Con quỷ đó nhảy vào đánh nó tới tấp…. óc óc…. Bặc bặc…. hự !!!!!!
Con này có chút ít võ nên ra đòn có kĩ thuật lắm. nó bị lãnh hai bạt tay choáng váng, nhưng nó không đánh lại. "dù gì con này cũng là khách của Nam", nó nghĩ vậy nên thôi… không đáp trả… chỉ lẳng lặng mà chịu đòn của con đó. Vậy mà con kia cũng không vừa, định cho nó một tát nữa thì
- Làm gì vầy hả? cô dám đụng đến cô ấy là tui không khách sáo với cô đâu
Hắn lao xuống như tia chớp. con khùng kia tưởng hắn đang mắng nó, nên làm nũng
- Anh…hixhix huhu, con osin này…huhu nó ăn hiếp em, nó đánh em đau quá, huhu, mặt sưng hết rồi đây nè…hixhix
- Gì hả ??????????
Nó bực bội, nó có đánh hồi nào đâu chứ. Mặt hắn bây giờ đằng đằng sát khí.
- Cô im cho tui. tui nói cô đó, dám lên mặt trong cái nhà này là không xong đâu. Cô dám đánh cô ấy là tui không tha cho cô đâu.
- Cái gì hả ???????? anh binh nó ? Nó là cái gì mà anh binh nó vậy? còn em thì sao ? Anh binh một con osin mà bỏ vợ chưa cưới hả?
Hai từ vợ chưa cưới xé nát tim hắn và nó. Hắn giận dữ
- Vợ chưa cưới gì hả? tui đã nói là tui không là gì và cũng không mún là gì với cô hết. hiểu chưa hả ? Muốn cưới thì kiếm ai chịu cưới mà cưới… tui đây “never” cô mà còn lộn xộn thì vác đồ ra đường mà ở !!!!
- Anh…thật sự không có tình cảm gì với em sao ? Quả thật không có tí nào sao ?
- Không có dù chỉ là một chút xíu. Cô nên tìm người khác đi.
- Không. Em không bỏ cuộc đâu. Dù sao thì em cũng sẽ đeo theo tới cùng, “em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm nhưng trên hết tất cả em yêu cái gia sản nhà anh nữa."
- Tùy cô .
Hắn nói với nó – Heo, hôm nay đem cơm lên phòng ăn với tui nha, tui không ăn dưới bếp đâu, mất hứng lắm.
- Uhm…
- Cái gì ???????? Anh ăn chung với osin á?
- Được không ? Tui thích ăn với ai thì tui ăn.
- Anh… hứ ! Vậy thì ăn một mình… lát xuống rửa chén cho tui đó con kia
- Xin lỗi, tui không có phận sự rửa chén, cô ăn thì tự rửa nha.
Nó đáp, không thèm nhìn con đó nữa.rồi lặng lẽ theo sau hắn lên lầu…..
- Mày có bị khùng không con kia? Dám bảo tao rửa chén à? ảnh lên rùi, không có ở đây mà cứu mày đâu.
- Tao cốc cần ai cứu. mày thích làm gì thì làm.
Nói rùi nó bưng mâm cơm lên – Ê, xuống bưng phụ coi
- Mày dám bắt ảnh xuống bưng cơm hả? mày biết ảnh là ai không hả?
- Là ai thì sao ? Có là ai thì cũng phải có làm mới có ăn. Hiểu chưa
Hắn bước xuống giúp nó trong cái nhìn kinh hoàng của con kia.
-------------
Trong phòng đọc sách
- Ê, hồi nãy không sao chứ ? – hắn nhìn mặt nó
- Sao là sao ?
- Có bị gì không, đưa coi coi.
- Thôi, khỏi, không sao, hihi quen rồi.
- Quen?
- Uhnm…tại hồi đó đi đánh lộn riết quen
- Bó tay. Mà đừng có dại dột đánh chau với con đó, nó có võ đó.
- Cô ta giỏ võ lắm hả ?
- kHông, dở lắm, biết cơ bản hà, mà tại nó dữ lắm nên ra đòn mạnh…
- Trời, không ngờ còn đứa dữ hơn tui.
- Chẳng những dữ mà còn ác lắm. hồi đó còn ở bên Mĩ, mấy cô nào mà nói chuyện với tui một câu là con đó kêu băng đánh bầm dập hết.
- Trời! ghê vậy?
- Sợ à?
- Ừ, nhưng có anh ở đây lo gì – nó nhìn hắn nói đùa làm hắn vui không tả nổi
- Đương nhiên, nhưng phải cẩn thận là vừa. không biết nó còn ở đây bao lâu nữa…thôi ăn đi…. Già mồm quài đói hết bây giờ…….!!! hi
Trong nhà bếp, có một người đang tức tối quậy tung dĩa thức ăn mà không nuốt nổi miếng nào. Con đó bấm điện thoại gọi cho ai đó
- Chào con
- Chào bác ạ!
- Sao rồi, con ở đó thoải mái chứ ?
- Hix, ảnh cũng vậy hà, lạnh lùng lắm bác ơi huhu – nó giả bộ
- Từ từ nào, thế nào rồi nó cũng cưới con thôi, bác hứa.
- Dạ, nhưng ảnh quá đáng lắm, ăn chung với con osin chứ không chịu ăn chung với con.
- Osin nào ?
- Con osin ảnh mới mướn. nó chảnh lắm, nhưng mà xấu xí lắm, bác đừng lo.
- Uhm, con ngủ sớm đi, mai con sẽ đi học đấy, bác đã lo xong hồ sơ rồi, con sẽ học chung Nam.
- Dạ, cám ơn bác. Goodnight
Nở một nụ cười gian xảo vô cũng, con đó call tiếp hiệp hai …:
- Alo, em yêu à?
- Chào anh, nhớ anh quá.
- Anh cũng vậy, em gọi có chuyện gì à?
- Em muốn anh qua liền bên em, em sắp đi học nên cần có bạn. anh và tụi nó qua liền nhá, lỡ có xử tụi nào mà không có tụi anh thì không có vui đâu…
- Ờ, năm tiếng nữa bọn anh có mặt, chi đẹp nha cô em
- tất nhiên, có khi nào em keo đâu.
- Uhm. Hun em cái, bye em nha !! anh đi chuẩn bị !!!
- Bye anh !!!!
Xong hai cuộc gọi, nụ cười trở nên nham hiểm hơn.
-------------------------
Sáng hôm sau
- Hả ?????????? cô cũng đi học nữa hả ? – hắn nhìn con đó hét lên
- Cái gì ???????? osin mà cũng đi học nữa hả ??? – con đó nhìn nó hét lên
- Uhm, ai nói osin không có quyền đi học? tui đi trước đây, cậu chủ tiểu thư đi sau há – nó nói một hơi rồi bước ra cửa.
- Ê, ê chơi kì vậy. hum nay đua mà… he he !!!
Hắn xách cặp rượt theo nó, bỏ lại một con đang âm mưu đủ thứ.
Tới trường, hôm nay tụi nó vô sớm, lớp mới có mấy đứa hà. Con Chi vô rồi, nhìn mặt tươi rói.
- Gì mà hôm nay vui vậy ? đi học chung với anh tao hả ?
- Gì chứ ? Bộ mặt tao nhìn vui lắm hả?
- In nguyên chữ vui chà bá lun kìa. Ê, xuống căn tin mua coolair nhai, lát vô tiết văn bù ngủ lắm.
- ừ, đi, mà lát nữa kiểm tra văn đó, kì này tiêu quá.
- tao học bài rồi
- trời, phải mày không vậy ?
- chứ ai? Tại không có gì làm. Hihi đi
hai đứa định bước xuống căn tin, Chi nhìn Nam
- Ông đi không đi chung cho vui?
- Thui, tui không đi đâu, đi xuống dưới thấy Heo ăn, ô nhiễm con mắt.
- Cái gì hả ? đồ quỷ vương đáng ghét. Biến đi cho rảnh.
Nó hùng hổ ném cho hắn cái nhìn máu lửa rồi lôi con bạn đi.
Không biết sao hai đứa nó vô lớp là kiếm chuyện với nhau vậy đó. Mà Nam nói đúng thiệt, nó xuống căn tin là cắm cúi ăn, ai cũng thấy mà sợ.
- A, anh Vũ ! – Liên Chi mừng rỡ la lên
- HI, hai nhóc – Thiên Vũ mỉm cười nhìn hai đứa
- Anh Vũ, ăn sáng chưa ?
- Chưa? Bao anh hả?
- Không, anh chưa ăn thì ăn đi, rồi trả tiền cho em luôn há hihi
- Trời ! Con nhỏ này !!!!!!!!!!!!
- Mà anh nè.
- Gì ? Đừng nói muốn ăn thêm nha.
- Không, làm như người ta là Heo vậy. hôm nay trường mình sẽ có nữ sinh mới, đẹp lắm
- Sao mày biết? – Con Chi hỏi
- Bí mật, tao mệt mỏi con khùng đó ghê, hôm qua nó đánh tao hai tát, tại nó là người nhà của ông Nam nên tao không đánh lại. hixx nhục ghê………
- Sao? Ai dám ăn híp cưng của anh hả ? con đó mún chết à ?
- Mà chuyện là sao? Mày kể đầu đuôi đi………..
@$#$^(*)()(*&^%%%^&*())&%$#$^*(*
Nó kể một hơi, không sót sự kiện nào, hai đứa kia, đưa cắn môi, đứa chống cằm
- Vậy là mày có đối thủ rùi
Con Chi phán cho nó một câu làm nó ngơ ngác
- Là sao?
Ánh mắt nó ánh lên vẻ hù dọa như "nói bậy gì thì chết với tao"
- À, chắc ý Chi là em có đổi thủ bà chằn chứ gì.
Thiên Vũ đỡ lời rồi nháy mắt với Chi… không khéo lại bị nó dập cho một trận tan nát ^^!!
- Hahaha, hai người hợp nhau quá há! Thôi lên trước đây, hai người ăn vui vẻ nha, nhớ trả tiền cho em đó…
Vô tiết một, ông thầy chủ nhiệm lại làm nhiệm vụ bất khả thi, giới thiệu bạn mới. con nhỏ vừa bước vô là mấy thằng con trai la um sùm, huýt sáo làm ông thầy hét hết volum
- Im lặng hết coi, mất trật tự hả ?????
Rồii ổng tiếp – các em, đây là bạn Châu Ngọc Nhi, mới chuyển về đây, các em nhớ giúp bạn…
Con nhỏ cười khinh miệt làm nụ cười chợt tắt trên môi mấy thằng con trai. Phải rồii, con trai lớp này ngoài Nam hotboy ra thì đâu có thằng nào đặc biệt mà tiểu thư hám trai ta chú ý chứ.
- Chào, tôi ngồi chỗ nào ?
- Em ngồi cạnh Nam đi – ông thầy cũng đáp lại nó với thái độ không tốt đẹp gì
Thằng nhóc Nam thì hết hồn, còn nó cũng như bị kiến đốt, con đó ngồi cạnh Nam vậy là khoảng cách giữa nó và con đó không xa. Hix, chán ghê. Con kia bước xuống
- Anh yêu, giúp em nhé. Mình ngồi chung như vầy hạnh phúc thật.
Hắn không nói gì, lạnh lùng ngó ra chỗ khác. Cả lớp ngạc nhiên trước cử chỉ thân mật của con đó với Nam, thấy vậy, con nhỏ đứng lên dõng dạt :
- Các bạn thắc mắc à ? Mình là Bạn gái của Nam, đúng hơn là vợ chưa cưới. hai nhà chúng mình đã đính ước… chắc cũng sẽ sớm kết hôn thôi !!!!!!!!!!!!!!!
---------------------------
CHAP 17 : QUYẾT CHIẾN .....
=====================
Lại típ tục cái giọng đó nữa rồi, hết nói. Tên Nam bực quá, không chịu nổi hét thẳng vào con đó :
- Cô khùng à? Tôi nói là tui không thích cô mà, tui có bạn gái rồi. Biến đi cho rảnh mắt
-………….
Con đó ngồi đấy nhìn hắn câm lặng… bị nạt một cái quê cúm mình…. Hết biết nói gì rồi
Cúi cùng thì giờ ra chơi cũng đến. nó và con Chi nhanh chóng phóng ra khỏi lớp. hắn cũng chạy nhanh để tránh khỏi con ác quỷ. Khi hắn xuống thì cái bàn kia đã yên tọa đủ 3 người: nó, Chi, Vũ. Hắn hỏi khẽ.
- Tôi ngồi chung được không ?
- Anh hay ngồi bàn bên kia mà ? Bên đây đủ rồi. – nó đáp mà không nhìn hắn
- Tại tui muốn né con kia. Không cho thì thui
- Nam cứ ngồi đi, con này nó khùng lắm, hơi đâu để ý
- Đúng rồii đó, nhóc cứ ngồi đây, nó không dám làm gì đâu . – Thiên Vũ cười gian gian ^^!
- Mệt mấy người quá, muốn ngồi đâu thì ngồi. đúng là cõng rắn cắn gà nhà – nó lầm bầm
- Đâu có, tụi anh dẫn cừu đến cho sư tử đấy chứ…
Bây giờ cả căn tin chỉ có bàn nó là đáng chú ý nhất, hai hot boy ngồi chung hai girl cũng khá kute. Mọi người trầm trồ khen lấy khen để, người khác lại ghen tị vì không được ngồi chung hotboy… vân vân và vân vân…. Bỗng nhiên con kia xuất hiện, làm nhiều chàng nơi đây thất bất điên bát đảo. Vũ nhướng mày lên
- Con đó đó hả?
- Uhm – Nó đáp
- Cũng thường thôi, có gì đẹp đâu, thua hai vị cô nương ngồi đây mà. – Vũ đùa hay thiệt cũng chả ai biết…. cái tên đó là chúa miệng lưỡi !!!!
- Miệng lưỡi quá, lát nó qua đây mà cua nó là bít tay em – Nó đe dọa Vũ
- Yên tâm, anh không trăng hoa vậy đâu. Hihi – Vũ vừa đáp lời nó vừa nhín sang phía của Liên Chi ………….
Mọi người vui vẻ, chỉ có hắn là bực bội. con đó tiến đến khi thấy hắn
- Em muốn nói chuyện với anh. Anh ra khu vườn sau trường nhá.
- Tui không rảnh. – hắn vẫn vậy… vẫn lạnh lùng
- Nhưng chuyện rất quan trọng, liên quan đến chuyện đính ước. có phải anh không muốn ?
- Cô biết mà. Hỏi chi hoài thế !!!
- Vậy thì ra đó đi, mình giải quyết luôn. – con đó định bỏ đi thì đứng lại – thì ra là con osin, dám ngồi chung bàn với chủ hả?
- Ê, bé nói ai vậy bé? ở đây không ai làm osin hết. – Thiên Vũ nhìn con nhỏ đó….
Con nhỏ kia thấy Vũ là máu hám trai nổi lên, dịu giọng xuống. Vũ đẹp trai vậy mà, đâu thua Nam. Trong trường, hai người này là số một.
- Anh là ai? Sao lại xen vô chuyện này? Muốn đi chơi với em không ? Bữa nào mình gặp sau há. – con này nhoẻn miệng cười một cái thật duyên, chớp chớp mắt muốn rụng hết hai hàng lông mi, còn đá lông nheo nữa chứ. Không chịu nổi.
- Trơ trẽn! – Chi tự nhiên lên tiếng
- Ê, mày nói ai vậy, coi kĩ lời nói trước khi nhả ra nhá. – con kia đáp lại
- Rồi sao nào? Muốn gây sự à? – nó hỏi
- Mày thì chờ đó đi osin, tao xử mày sau. Anh đi nhanh đi, sắp hết giờ rồi.
- Đi – hắn đi theo con đó. Ba đứa cũng chạy theo xem chuyện gì.
Con kia sải bước nhanh đến khu sân sau của trường. đến gần tường rào, quay mặt lại
- Lúc nãy anh nói có bạn gái rồi. Vậy cô ta là ai?
- Là ai cô không cần biết. Cô chỉ cần hiểu rằng cô và tui chẳng liên quan gì nhau cả.
- Anh nói dễ nghe nhỉ? Tui không ngờ con người anh sắt đá thật. tui đã đeo đuổi anh cả năm trời, vậy mà anh cũng coi như không.
- Cô không phải là mấu người tui thích.
- Vậy người anh thích là ai
- ….
- Nói đi!
- …
- Nếu nói cho tui biết, tui sẽ chấp nhận thua cuộc, tui sẽ từ bỏ anh và cái gia sản nhà anh.
- Là cô ấy – hắn nói rồi lôi nó lại gần hắn – chính là…con heo lười
Nó lại cứng đơ người không hiểu gì cả. "sao lần nào cũng đem mình ra đỡ đạn vậy trời" nó đau khổ, con kia đang nhìn nó bằng ánh mắt giận dữ, còn Vũ và Chi đang hả hê lắm. nó không biết giờ phải làm gì, tay hắn đang nắm chặt tay nó.
- Mày là bạn gái anh ấy? – con đó hỏi bằng ánh mắt điên dại chưa từng có
- Hả ?...tui…tui… - nó không biết nói sao, hắn thì thúc nhẹ vào lưng nó như cầu xin "làm ơn giúp dùm đi" - ừ…
- Mày…thì ra là hai người đã sống chung với nhau từ đầu. – con kia cũng nhìn nó bằng con mắt tóe lửa
- Không phải như cô nghĩ à nha – nó bào chữa, nhưng vô ích.
- Giờ cô đã biết hết rồi, cô nên từ bỏ tui đi, tạm biệt. – hắn nói, định kéo nó vè lớp
- Khoan đã…… anh kia, anh tên Vũ phải không ?
- Uhm, có chi không bé?
- Em…em mún làm bạn gái anh được không ? – con đó thiệt là táo tợn
- Oh ! Em không đùa anh chứ, em đẹp thế mà lại đòi làm bạn gái anh sao? Không phải em yêu Nam lắm sao? – Vũ nhìn con đó bằng con mắt sắc sảo chưa từng có. Còn Chi thì đang nhìn Vũ bằng cặp mắt xẹt tia lửa điện
- Em yêu hắn vì hắn giàu thôi, phần đẹp trai thì anh ăn đứt hắn. chúng ta là một đôi xứng nhất đấy, làm bạn trai em nhá ?
- Nói thật nha em gái. Em đẹp thật đấy – Vũ cười, con đó cũng đắc ý – nhưng mà em cũng thật là một đứa cua trai trơ trẽn nhất mà anh từng gặp đấy. anh không hứng thú, anh có đối tượng rùi, bye em nha
- Anh….anh…dám mắng tui hả? – con đó tức lên. Bây giờ thì người đang vui là con Chi mà
– các người được lắm, chờ đi. Tụi bây, ra đây
Ba mươi thằng "máu mặt", tóc nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng bước ra từ những gốc cây. Eo ôi, thằng nào cũng bặm trợn, nhìn gớm quá, không biết hai ông Vũ và Nam có đấu nổi không. Mà tụi này sao xâm nhập vô đây vậy trời. nó lo lắng khìu hắn
- Ê, mấy đứa này ở đâu ra vậy?
- Băng của nó, chắc mới bay từ bên Mĩ sang. Mấy đứa này là người việt nam nhưng ăn chơi đua đòi, được nó bảo lãnh sang Mĩ. – hắn trả lời, giọng đều đều cho nó dễ nghe
- Mấy tên này không vừa đâu – Vũ thêm vào
- Uhm…, đứa nào cũng có võ hết đấy, cẩn thận. – Hắn tiếp thêm làm nó sợ - sợ hả Heo
- Nó không biết sợ là gì đâu, nó xong pha chiến trường riết rồi cũng quen– Vũ chọc nó : trong tình thế đầu sôi lửa bỏng này mà còn chọc nữa.
- Có 30 đứa, chúng ta chỉ có 2 – Nam nói, mặt hiện lên vẻ lo lắng – anh nhắm chịu nổi không ?
- Không chắc, chưa biết mấy thằng đó đấm đá ra sao nên không biết được. – Vũ chau mày
Con kia bất ngờ cười lớn
- Hahaha, sợ rồi à? Nếu sợ thì hai anh đẹp trai tránh ra một bên đi,để em xử hai cô ả trước…
- Mơ à? – Vũ lên tiếng
- Vậy thì cho mấy người bò về luôn. Nói trước, mấy bạn tui võ công đầy người đấy nhá. Anh Nam cũng biết mà. Dân quậy với nhau không…
- Bộ hồi trước anh quậy lắm hả? – nó tròn mắt hỏi
- Uhm… cũng hơi hơi – hắn trả lời rồi nhìn nó cười
- Chắc phải kêu viện binh quá. cầm chân tụi nó, tui đi gọi điện
Vũ nói rồi xoay người ra sau rút dế ra
- Alo
- Kiệt hả? huy động toàn lực lượng anh em tới trường cho tao? Gấp lắm rồi, nếu không là mày vĩnh biệt người bạn đẹp trai nhất trên đời này đó.
- Mày gặp chuyện gì vậy, tụi tao tới liền, mười phút nữa nhá, nhưng mà ở đâu – Cường hỏi dồn
- Sân sau trường, lẹ nha…
- Xong! – Vũ cười nhẹ
- Anh kêu ai vậy? chừng nào họ tới? - Hắn thắc mắc
- Chắc là kêu băng quậy của anh chứ gì – nó trả lời thay – băng đó chuyên đánh lộn, cua gái nhưng không làm chuyện bậy bạ bao giờ, khoảng 20 người, người nào cũng có võ không thua gì anh đâu
- Khoảng 10 phút nữa là họ tới – Vũ khẳng định
- Chắc tới đó mình bị luộc hết rồi quá, họ tới hốt xác anh em mình về - Nó đùa với Vũ
Chợt có tiếng ai vọng lên nghe khó chịu lắm
- Tụi bay đang tính sẽ bò về hay lết à ? – tiếng con nhỏ đanh đá – lát nữa tao sẽ ban cho tụi bây ân huệ, kêu một chiếc cứu thương. Yên tâm, tụi tao không để tụi bây chết đâu mà lo, đừng tính tới chuyện lên thiên đàng làm gì………….ha ha haa…..
- Cô nên chuẩn bị xuống địa ngục thì đúng hơn – Chi nói lại. nãy giờ nó im lặng, không phải nó sợ mà là nó đang kiếm kế hoãn binh, chơi thân với con bạn gan góc quá nên bây giờ Chi cũng bị nhiễm cái tính chằn của nó.
- Mày ngon lắm, tao sẽ xử mày sau khi tao đập con nhỏ đó. Tụi bây, bắt đầu
Con đó quay qua kêu tụi kia. Bốn người bên đây tư thế sẵn sàng mà mặt mày tái mét. Chi là đứa đáng lo nhất, yếu ớt còn võ vẻ thì chẳng ra gì, mấy thằng kia thì thằng nào thằng nấy bặm trợn, Nam với Vũ làm sao mà đỡ nổi hết. chết chắc rồi.
cuộc chiến bắt đầu
- Tao muốn đánh tay đôi với mày. – Một thằng tiến lại chỉ vào Nam
- Là mày à? Nam nhết mép cười khinh bỉ, mọi người không biết gì hết
- Mày để lại vết sẹo trên mặt tao, nhớ không ? – thằng đó chỉ vào vết sẹo – tao sẽ cho cái mặt đẹp trai của mày thành ác quỷ, con ạ.
Tên đó nhào vô, hắn cũng xông vào, hai người đánh nhau dữ dội. tên đó tấn công ghê lắm, như là bị tâm thần vậy, đánh túi bụi, nhưng Hắn cũng không vừa. tên kia định đá hắn một cái nhưng hắn chụp cái chân gớm giếc đó lại, tung vô bụng thằng đó một cú đấm. tội nghiệp thằn nhỏ ngã chỏng quèo. Thằng đó đâu phải đối thủ của Nam. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. lúc hắn còn ở bên Mĩ, tên này thường hay kiếm chuyện gây sự vì ghen tức cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của Nam, bữa đó tên đó kêu thêm năm thằng nữa chờ Nam ở cổng trường. lúc đầu tên đó và Nam cũng đánh tay đôi, nhưng biết mình không đánh lại nổi nên thằng đó kêu cả năm thằng kia xông vô. Nam một mình không đá văng tụi nó hết thì thằng đó bất ngờ cầm cái dao đâm từ sao lưng tới. Không biết ma quỷ khiến gì mà thằng Nam nó né được, chụp con dao xẹt lên mặt thằng đó một đường sâu, máu chảy nhiều lắm
- Lần sau đừng có dại mà đụng vô tao. Biến.
Nam bước lên xe để lại thằng kia với cái thẹo và mối thù hok đội chời chung
Tiểu sử của cậu chủ Tuấn Nam chỉ được tái hiện nhiu đó thôi, một thời oanh oanh liệt liệt lăn lộn chốn giang hồ……………..
- Tụi bây, lên hết cho tao.
Tức thì cả đám nhào vô đánh hắn. Vũ liền nhập cuộc, cả hai đánh tới tấp, một vòng tròn có hai cái nhân quay vòng vòng được ai đó vẽ ra ở sân sau của trường.
Con kia tiến lại phía nó và con Chi. tướng đi hùng hổ hết biết, con Chi run run, còn nó thì hất cái mặt lên trời, cốc sợ!
- Mày vô gốc cây đó ngồi đi, tao lo con đó cho – nó đẩy con Chi vô trong
- Mày…nhắm cóa ổn không…
- Yên tâm, bớt quá sứt mẻ chút chút. Hai ông đó lo nổi không nữa, sao mấy thằng kia lâu vô quá vậy không biết – nó cào nhào.
Con kia lại gần nó lẩm bẩm
- Cho mày biết thế nào là đại tiểu thư, dám đụng tới tao hả? cho mày không thấy đường lết về luôn…
Con đó nhào vô đánh nó, nó cũng nhảy vô, hai con cấu xé nhau trông khiếp thiệt. con đó giơ tai tát nó một cái nhưng hụt, nó né, nó tặng lại con đó một cái lên gối đẹp ơi là đẹp. đúng là con gái đánh lộn khác xa con trai, trong hai tụi nó như hai con điên vậy. bên kia hai thằng con trai cũng đang quần thảo dữ dội với đám kia, coi bộ khó nuốt dữ à nha. Mấy thằng đó tuy bị ăn đấm của hai hotboy nhiều nhưng thằng nào cũng võ công đầy mình, khó hạ lắm. hai chàng trai của chúng ta cũng không lành lặng gì, bị đánh túi bụi. Hắn vừa phan ba thằng đối thủ ba cái đạp thì ăn liền một cú đấm vào bụng. Vũ cũng vậy, vừa mới hạ hai thằng là bị tung chưởng từ phía sau.
Quay lại chỗ nó. Nó lúc này đang giành phần lợi thế, con kia bị ăn đòn nhiều hơn. Chúa đánh nhau mà. Con kia chơi ác, đưa tay xé toạt một mảnh vai áo nó, hên là miếng rách nhỏ nên chỉ thấy bờ vai trắng chứ không thấy gì nữa, nó nhìn vai mình, tức điên lên… hai con mắt nó nổ lửa… nó bắt đầu gào thét như một con điên ………
- Dám xé áo tao hả ? Tao cho mày chết
Nói xong là nó chảy vào nắm đầu…. cấu xé con kia. Con nhỏ vừa gây ra miếng rách vai áo của nó bây giờ tơi tả, áo thì rách rưới, váy te tua, đầu tóc lỏn chỏm…. y chang ăn mày. Xong việc, nó thản nhiên tiến về phía con bạn nở một nụ cười đắc thắng….
- Xong
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 18: GIẢI THOÁT
PHẦN A
==================
Giải quyết xong cái con nhỏ đó… nó tiến từng bước hùng hổ, chảnh chọe oai vệ lại gần con bạn và cười hè hè !!!
- Mày giỏi quá… - con Chi mừng tíu tít
- Mấy ổng nguy rồi, sao bây giờ… - nó lo lắng thấy hai anh chàng đang chống chịu với mấy chục thằng. đai đen karate cũng tiu… - mấy ông chết đâu hết rồi, ra đây mau lên……………
Sau tiếng hét của nó, từ phía bên kia tường, những người hùng của chúng ta hiện ra. Hai mươi chàng trai đẹp tựa thiên thần bay phóc qua hàng rào cao cả ba thước. đúng là tài thiệt. nó mừng rỡ, nhảy lên rối rít……
- họ đến rồi, đến rồì hihihi, mấy anh phụ lẹ đi, họ sắp chịu hết nỏi rồi
- ok, nhóc – một anh nhoẻn miệng cười với nó
cả bọn nhập cuộc, hai mươi người, cộng thêm hai hoàng tử la mã của ta nữa là hăm hai… kì này tình thế đang đảo ngược
- họ…họ đó hả? – Chi hỏi, ngạc nhiên hết sức
- ừ, hihi, khỏe rồi. – nó thở phào một cái, đứng nhìn trận chiến.
mấy thằng ranh kia đâu phải đối thủ của hăm hai hero. Mới có 10 phút là tụi nó ngả rụi. bãi chiến trường giờ đầy rác – mấy cái thân thể động đậy rên hừ hừ. nó tiến lại phía con mới bị nó biến thành ăn mày vuốt mắt nhìn sang nó…. Nhẹ nhàng mở vài câu trìu mến :
- Sao rồi đại tiểu thư? Cô muốn gì nữa không ? Tưởng tụi này dễ bị ăn hiếp lắm hả?
- Cô… cô…tha cho tui…
- Her..her..her – nó cười, nham hiểm vô cùng – tui đâu có định làm gì cô đâu, chỉ muốn kiu mấy anh đó xem có ai cần tuyển bạn gái không. Cô thích trai đẹp lắm mà.
- Cỡ như bé này thì tụi anh không có cửa đâu em gái – Vũ tiến lại
- Vậy à ? Đẹp mà – nó chu mỏ nhìn ông anh
- Đẹp nhưng không đẹp - ổng phán một câu mà nó không hỉu, rồi quay sang cười với Chi – Chi không sao chứ?
- Em… em không sao – Chi cũng cười, chà, chắc là hai người có chuyện gì đây.
- Cô không sao chứ heo? – hắn cũng ở đâu chạy lại, xoay nó vòng vòng làm nó lảo đảo, chợt thấy vai nó, hắn đỏ mặt
- Oái, làm gì vậy. tui không sao, quay qua chỗ khác đi. – nó hốt hoảng, bây giờ nó mới nhớ lại mình bị rách áo.
- Hậu đậu thấy sợ… hắn vừa nói vừa cởi áo khoác ra, choàng qua người nó
- Kệ tui – rồi nó nhìn một lượt hai người – hai người không sao hả?
- Cũng không hẳn, bị vài đấm chắc bầm thôi, ăn nhầm gì – Thiên Vũ cười, quay sang đám bạn – ê, cám ơn tụi bây nha. Nhờ tụi bây mà tao được ăn mấy đấm, tụi bây mà ban phước tới trễ năm phút nữa là hốt xác tao rồi.
Nghe vậy mấy ông kia cười rần rần
- Cao thủ như mày mà bị hốt xác mới là lạ. mà công nhận mấy thằng đó cũng cao tay thiệt. sao mày đụng độ với tụi nó vậy? – một người hỏi, đó là Kiệt
- Có phải tao đâu, con này nà. Tại con kia ghen tị tính chằn của nó nên kiếm chuyện ấy mà.
- Haha, em mà cũng có đối thủ nữa hả Thiên – Kiệt cười lớn
- Hihi, anh Vũ đùa đó, mấy anh đừng tin- nó mắc cở đỏ mặt luôn, chợt Kiệt đảo mắt qua Nam
- Nhóc nào đây, đánh nhau giỏi thật
- Bạn tụi này đấy. à mà cám ơn mọi người nha. Ôm anh em cái coi, lát nữa đãi đi uống nước – Vũ làm bộ ôm từng người như trẻ con. Cả bọn phá ra cười
- Mày gớm quá, biến ra cho tao nhờ. Nhưng mà trả ơn bạn bè mà đi uống nước thôi hả?
- Vậy thì tối nay nhậu, tao chiều hết – Vũ hào phóng
- OK
- Ê, ê tính rủ nhau đi nhậu hả ? không được, em mét thầy hiệu trưởng đó – nó giảy nảy
- Haha, chỉ có thằng Vũ học thôi, tụi anh có học đâu mà sợ nhóc. Em mà méc là anh Vũ yêu quí đây chịu hết, tụi anh không liên quan, hihi
- Saxx! Ác vậy, nói chơi thui nhóc, đừng méc nhá, anh đi đây…Nam, đi chơi nha, nhập bọn với tụi này luôn, không đi không được đâu à !!!…
- Ê ê còn rủ rê nữa hả? cho biết tay, đi nhậu nà…dám rủ rê người khác nà…đứng lại đó…không được đi, em mà biết nhậu quán nào là em quậy banh quán luôn đó – nó đứng hùng hổ sau bức từng. mấy thằng con trai bị rượt túi bụi, hoảng quá nhảy rào ra ngoài hết rồi. Bây giờ chỉ còn có nó, hắn và con Chi. mấy anh tai to mặt bự với nhỏ kia chạy mất tiu.
Nó thở phào nhẹ nhỏm. vậy là xong. Cứ tưởng không thấy được mặt trời luôn rồi chứ. Cả ba đi bộ về tới ngã tư thì Chi phải rẽ sang hướng khác. Hai đứa về gần tới nhà thì…
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I'm not the one for you………I can't make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
- Cô còn muốn gì nữa hả?
Nam móc điện thoại ra và hét toáng lên…con kia không nói gì nhiều chĩ ngắn gọn là : %$#%$#^^$#abcd…xyz..$%^$@%@%^”
- Tôi và cô không còn chuyện gì để nói hết… cô biến đi cho tui nhờ…. Tui không muốn gặp cô nữa…
- Vậy hả : @$#^%&*#%^@$%^#$@
- CÔ KHÔNG ĐƯỢC LÀM BẬY ĐÓ… BIẾT CHƯA HẢ ?... THÔI ĐƯỢC RỒI TUI SẼ TỚI ĐÓ….. CÔ KHÔNG ĐƯỢC LÀM BẬY ĐÓ
Nam cúp máy, nét mặt lo lắng quay sang nhìn nó và buông ra một câu khiến trời đất xung quanh nó quay cuồng như điên loạn :
- Liên Chi……
- Chi sao hả ? nói đi chứ …. Sao im ru vậy…ông nói mau đi – nó hỏi đầy hốt hoảng lo lắng….
- Chi bị tụi nó bắt đi rồi…………….
=====================
CHAP 19 : RA ĐI ......
====================
Nam cúp máy, nét mặt lo lắng
- Liên Chi bị tụi nó bắt đi rồi
- Cái gì ??????? – nó hét lên, không phải hét mà là gào lên. Nó đang rất lo cho con bạn của nó. con đó bỉ ổi đê tiện vô liêm sĩ… dám chơi đến chiu này. Không bít Chi có sao không nữa – làm sao……… làm sao đây hả, trời ơi. Chi ơi mày đừng có làm sao nha….
Nó rên rỉ, gào thét…lòng nó như lửa đốt… vưa rồi nó đã hạ nhục con kia thì chắc gì giờ nó để yên…. Tôi nghiệp cho Chi… nhưng biết sao giờ… tụi nó là bạn thân hoạn nạn phải cùng gánh chịu….
- Đừng làm tui rối có được không ? – hắn cào nhào rùi móc điện thoại ra
Reng….reng….reng….
- Alo, Nam hả? có chuyện gì hok cưng, muốn đi nhậu với tụi anh à?
- Nhậu nhậu con khỉ! Chi…. bị tụi nó bắt rồi. Mau tới căn nhà hoang ở đường xxx lẹ lên.
- Hả ?????????? ai bắt? trời ơi, sao vậy nè…
Thiên Vũ lao ra khỏi quán, bỏ cả đám bạn đang gục gà gục gặt vì rượu. Anh chàng vừa chạy vừa lầm bầm tự động viên "Chi ơi, em không sao chứ ? Anh tới đây? Trời ơi. Tụi bây mà làm gì cô ấy thì tao vác tụi bây lên đỉnh everest chon sống tụi bây…. Tụi bây tan xác với tao… trời ơi… Chi ơi !!!!".
Năm phút sao ba đứa đã có mặt trước cổng ngôi nhà tàn tạ đó. Trông nó thiệt là khiếp. cũ kĩ ghê. Trong bóng tối mập mờ hiện lên bóng dáng nhỏ bé thân quen của Chi đang bị trói đứng, nước mắt lưng tròng. Lòng nó đau như ai cào ai xé, Vũ còn đau hơn nó nhiều nhưng hai mắt vẫn cảnh giác xung quanh. Sao không thấy ai hết vậy cà ? Chỉ có con Chi bị trói thui. Nó không thèm suy nghĩ gì thêm mà chạy như bay đến cởi trói cho con bạn thân. Hai ông tướng của chúng ta cũng đến bên cạnh giúp một tay
- có sao không em? – Vũ lo lắng hỏi
- Em…em không sao… tụi nó…tụi nó đã bao vậy…chỗ này rồi… - Chi thổn thức.
Những cái bóng đen xuất sau mấy cây cột. mười thằng hết thảy. hình như là mấy tên khác, nhìn bặm trợn hơn nhìu. Con nhỏ đó đứng xa xa giọng cười ha hả nghe chói tai gai mắt
- Hà Hà cúi cùng thì tụi bây cũng không thoát được đâu. Tao xem lần này tụi bây có chịu nổi không. Mấy anh ở đây toàn là sát thủ số một, tụi bây chết chắc rồi hahaha… dám đánh tao à? Tụi bây tới số rồi. mấy anh lẹ lẹ dùm, em không mún lôi thôi đâu nha
Mười thằng với mười cây mã tấu sáng chói trong tay lăm le tiến tới chỗ tụi nó. Do tối quá nên không nhìn rõ mặt đứa nào hết
- Anh Vũ, sao bây giờ, báo cảnh sát lẹ lên, trời ơi tụi nó có vũ khí, định giết tụi mình kìa. – nó lo đến phát điên, con Chi chỉ biết núp sao Vũ mà khóc.
- Khà khà khà……
Thiên Vũ cười lớn làm nó tức phát điên lên được
- Chết tới nơi mà còn cười là sao?
- Ha ha ha, tưởng xã hội đen gì ghê gớm lắm. toàn là hạng xoàn – Vũ vẫn chưa hết cười.
- Ý anh là sao? – bây giờ hắn cũng ngạc nhiên
- Mấy nhóc xem nhá – Vũ dõng dạc tiến về phía trước
Mấy tên kia từ từ tiến lại, nhưng Vũ trong tối nên tụi nó cũng chưa ra tay được. có thấy người đâu mà chém nên tụi nó cứ từ từ từng bước một tiếp cận đối phương.
- chào mấy anh! Lâu nay vẫn khoẻ chứ? Chà chà, dạo này còn làm thêm nghề chém lộn nữa hả? – tiếng Vũ văng vẳng
- thằng nào láo, dám ăn nói với sát thủ chuyên nghiệp vậy à ? Tao chém chết cha hết….
- láo hả mậy ? – Vũ nhảy ra cú đầu thằng đó
- ui da….. thằng nào… - tên này giơ cây mã tấu lên định xử thì rụt tay lại, hai mắt mở bự như cái tô – AAAAAAA đại ca????????? là đại ca sao????? đại ca về khi nào??? Em nhớ đại ca quá hà!!!!! Huhu
- buông ra coi, làm gì vậy, muốn tao chết ngộp lắm à? À mà mày muốn chém tao lắm hén ? – Vũ trừng mắt nhìn thằng đó
- em…. Em không cố ý, tại lúc này kẹt quá nên tụi em định liều… em xin lỗi đại ca mai mốt không dám vậy nữa, tha cho tụi em – hắn khoanh tay lại y như thằng bé học mẫu giáo, tội nghiệp ghê – Ê tụi bây lại đây nhanh, đại ca về rùi nà
mấy thằng nhóc kia bu lại rối rít. Bây giờ nhìn Thiên Vũ y như tề thiên đại thánh với lũ khỉ trong động. mấy đứa nó không hỉu gì hết, con quỷ kia càng đơ hơn.
- Tụi bây làm gì vậy? tao mướn tụi bây để đánh tui nó mà, tao sẽ trả thêm tiền, làm nhanh lên đi – Con đó vẫn chưa hỉu chuyện
- Bé ơi, đây là đàn em của anh. Em mướn nhầm người rùi – Vũ nhướng mày đắt thắng
Hahaha, âm thanh này rộn lên cả căn nhà hoang làm khung cảnh trở nên kinh dị hơn.
- Ha ha ha, vậy mà tưởng tiu rùi chứ. Anh Vũ hay quá ha ha ha – nó cười lớn
- AAAAAAAAAA đại tẩu, đại tẩu cũng có đây nữa hả? vậy mà xíu nữa em đắt tội, xin lỗi đại tẩu – Lũ đó tiếp tục nhoi nhoi lên làm nó phát hoảng
Thì ra đó là cái đám lưu manh mà nó và anh Vũ từng đánh tan tành không còn mạnh giáp. Hồi dó tụi nó lang thang đầu đường xó chợ ghẹo gái trộm cướp đủ thứ nhưng khi bị hai anh em dạy dỗ một bài học thì cải tà quy chánh, hướng thiện làm ăn. Không hỉu sao bây giờ lại tái xuất giang hồ hành nghề cũ làm nó cũng tức xì khói
- Còn nói nữa hả ?????????? đại tẩu con khỉ. Mấy người muốn chết hay sao mà lại làm cái chuyện này hả? tui thiệt không ngờ mà!!!!!!!!!!!!!!!!! Mấy cái tên chết bầm này, bây giờ mấy người muốn tui xử mấy người ra sao hả??????????????? – nó hét hết cở mún bay nóc nhà
- Đại tẩu đừng nóng, tụi em xin lỗi!!!!! đừng giận mà, tại túng quá nên đánh liều. tụi em giải tán ngay mà đùng giận nhá đại tẩu thân yêu !!!!!!!!
- Cái gì mà đại tẩu hả? – Hắn hỏi nhỏ
- Thì đại tẩu là đại tẩu chứ sao? – Nó đáp cộc lốc
- Tụi nó kiu Vũ là đại ca còn Cô là đại tẩu…vậy hai người…… - Hắn lại thắc mắc
- Thì hai người là một đôi hoàn hảo chứ sao. – một thằng đáp
Hắn chết trân còn Chi thì bụm miệng cười. Vũ lắc đầu còn nó thì đố ai biết sắc mặt nó ra sao.
- Trời ơi là trời. đầu óc mấy người chứa tàu hủ hay cái gì mà nói hoài không hỉu vậy? đã nói Thiên Vũ là anh họ của tuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii hiểu chưa hả????????????????????
- Nhưng…………..
- Nhưng cái đầu ông. Tui chưa trị tội ông mà ông đã làm tui tức điên lên rồi đó !!!!!!!!!!!!
- Xin lỗi đại tẩu, em quên. Tại em đãng trí. Thôi vậy em không gọi đại tẩu nữa, gọi đại tỉ nhá.
- Làm gì thì làm, mệt chết được. à mà muốn biết đại tẩu thực sự không ? – nó nhướng mắt gian dễ sợ
- Ai ???????
- Đấy, em đấy đấy thấy không ? – nó chỉ Con Chi
Vậy là cả bọ nhao nhao bao quanh con Chi với Vũg. Nó nhanh chân chạy ra ngoài. Hắn cũng chạy theo nhanh như gió.
- Phù!!!!!!!!!!!!!!!!! Mệt chết mất, mai mà thoát ra kịp – nó vừa đi vừa làm động tát thư giản
- Trời, tui với Vũ đánh nhau chứ cô có đánh đâu mà mệt
- Hứ! ai nói tôi không đánh nhau hả? tui có dạy nhỏ đó bài học chứ bộ.
- Ừ, phải rồi, giỏi quá há. Mém bị đánh mà còn sung thấy sợ.
- Kệ tui
- Đúng là heo chằn
- Heo chằn nà – nó vừa nói vừa nhéo thằng nhóc một cái đau điếng. tụi nghiệp thằng nhỏ vừa chạy vừa la oai oái làm cả con đường ai cũng ngoái nhìn.
Về tới nhà, nó ngạc nhiên khi hai cánh cổng mở rộng. hắn cũng ngạc nhiên không kém nó. Nó kéo tay hắn thì thầm
- Ê, không lẽ nhà có trộm hả?
- Ai biết đâu. Vô coi sao.
- Cầm sẵn cái cây coi…
- Trời, cô có máu thám tử đánh nhau quá há.
- Hizzzzzz im lặng là kim cương.
Hai đứa bước ô nhà đặng bắt trộm mà tướng đi còn lén lút hơn ăn trộm nữa. hắn khom khom đi trước nó nối bước theo sau, hai mắt dáo dác nhìn tứ phía. Cái cây cằm chắc trong tay. Hắn đẩy nhẹ cửa rón rén vào phòng khách. Hai đứa sựng lại, mặt hắn thay đổi 180 độ từ vui vẻ ban nãy giờ lạnh như băng. Nó hình như đoán được hai người ngồi trên ghế là ai, chỉ khẽ cúi đầu chào.
- Hai người về làm gì? – hắn hỏi cộc lốc
- Con có câu nào tình cảm hơn chút không? – người đàn ông có khuôn mặt sắc lạnh lên tiếng hỏi hắn :
- Không!
- Con vẫn không thay đổi gì cả. thật là…… con bé này là ai?
- …. – nó không bít nói sao
- Bạn tôi.
- Ta muốn nói chuyện với con một chút.
- Heo lên phòng đi – hắn quay qua nó
Tự nhiên hôm nay nó ngoan thấy sợ. hắn kiu lên phòng là lên liền, không nói một lời. nó cảm thấy bất an về hai người kia. Nhìn họ ghê quá.
- Nói gì nói đi
- Con bé đó sao lại ở đây?
- Liên quan gì ông?
- Con còn dám nói nữa à? Đây là nhà của ta.
- Vậy thì tôi ra khỏi nhà là được chứ gì?
- Con à… nghe lời ba đi con – bây giờ người đàn bà mới lên tiếng
- Ba à? Ông ta là ba tôi sao?
- Con… - ông ta tức giận nhưng ngay sao đó giữ lại sắc mặt nãy giờ - con muốn xem ta là gì cũng được, nhưng con nên nhớ con là cậu chủ tập đoàn DAIO, con là người thừa kế tập đoàn thời trang danh tiếng, không thể giao du với đám hạ lưu…
- Hạ lưu? Đám hạ lưu là như thế nào thưa ông chủ tịch?
- Nghèo hèn, rách rưới, thô tục và quê kệch
- Vậy à? Vậy thì đám thượng lưu cũng có hơn gì mấy đâu.
- Mày… mày nói gì hả? tao không ngờ qua đây ở mà mày cũng không thay đổi gì. Thật là đáng thất vọng.
- Từ từ mình khuyên con mà anh, anh đừng tức giận… Nam à, thực ra hôm nay ba mẹ muốn qua đây xem con sống như thế nào, con khoẻ mạnh vậy ba mẹ mừng lắm…
- Còn gì nữa nói luôn đi – hắn vẫn lạnh lùng
- … thôi thì con hãy nghe lời ba đừng giao du với mấy đứa bạn thấp hèn… và…chuyện đính hôn giữa con và Ngọc Nhi…
- Huỷ bỏ, không bao giờ có. – hắn vẫn không nhìn họ
- Hai tháng sau con phải nghĩ học để tập quản lí công ti – ông chủ tịch bây giờ đã lắng cơn giận.
- Cái gì? Ông nghĩ là tôi đủ năng lực sao?
- Con tự hiểu năng lực của mình mà. Con sẽ làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Việt Nam trong một năm, sau đó sẽ sang Mĩ
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Con hiểu chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé lúc nãy chứ?
Hắn không còn nói gì nữa. ông ta luôn theo dõi hắn và nó, ông ta rất tàn nhẫn và độc ác, nếu hắn không nghe lời thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với nó, hắn không muốn, hắn không muốn nó gặp nguy hiểm…
- Từ nay ta sẽ thường xuyên về đây để quản lí con. Và một diều nữa là ta không muốn con bé đó ở lại đây. Con không nên gặp con bé đó nữa. con hiểu chứ? – ông ta phóng đôi mắt đe doạ. Hắn ngồi đó như cái xác không hồn.
Họ bước ra khỏi cổng để lại trong nhà một thằng nhóc đang đau đầu và một con nhóc vô tư không biết chuyện gì. Nó cứ nghĩ là họ đến thăm hắn thôi, cha mẹ thăm con có gì là lạ.
Nó bước xuống lầu, vẫn hí hửng như thường ngày. Hắn vẫn không biểu lộ nỗi lo lắng ra ngoài.
- Ăn gì tui nấu
- Nấu hết tất cả các món mà cô biết
- Trời, tui biết nhiều món lắm đó, ăn không hết đâu
- Kêu nấu thì nấu đi, sao hôm nay nhiều chuyện quá vậy ? !!!!!!!!!!! – Hắn quát lớn khiến nó cũng phải giật mình….
- Ok – nó chán nản chui vô bếp – ê ra chợ mua cho tui vài thứ coi
- Phiền thật – hắn cào nhào nhưng có lẽ nó sẽ không còn phiền phức với hắn nữa, kể từ ngày mai…
Dẫu biết hắn ra đường là đàn bà con gái té rần rần, tai nạn xảy ra đùng đùng nhưng nó vẫn sai hắn đi, tại nó thích sai biểu hắn mà. hắn về nhà với đống rau quả trông mắc cười lắm. nó làm cả chục món, kì này ăn mệt nghỉ lun.
Nó dọn ra bàn, hắn cũng phụ. Cả hai ngồi vào bàn ăn
Hắn vẫn giữ gương mặt hầm hầm khó chịu
- Phụt……. cô làm món gì đây? Khó ăn quá
- Huh ? Tui thấy bình thường mà ? Khó ăn gì đâu ?
- ọc ọc…. món này nữa, cả món này nữa, tất cả cái món này… cô biết làm thức ăn không vậy hả? giết tôi à – hắn quát lên
- Ê! Bị gì vậy hả? tui đã nếm hết rồi, tất cả đều rất vừa ăn. Anh làm sao vây? – nó đang thực sự bực mình
- Bị gì hả? bị cô hại chết đây này chứ bị gì? Mà sao cô cứ ở nhà tui hoài vậy hả? chẳng phải cô nói khi nào tìm được nhà sẽ dọn đi sao…
- … - nó nhìn hắn chăm chăm mà không nói gì, hắn thực sự lạ lắm
- Nhìn gì hả? cô ở đây chẳng giúp gì được cho tui cả, cơm canh thì chẳng ra gì, nhà cửa cũng không thường xuyên dọn dẹp, tối ngày chỉ biết ngủ…
- Anh thật sự muốn tui ra khỏi đây… phải không? – nó ngập ngừng, tự nhiên nó thấy buồn ghê, hắn đã thay đổi
- Đúng. Tui đã mướn cho cô một căn nhà gần trường, cô nên dọn tới đó đi, càng sớm càng tốt.
- Anh thật sự muốn tui đi chứ? – nó hỏi lại lần nữa, chính nó cũng không biết sao nó lại hỏi vậy, đúng là dư thừa
- Phải, tui muốn như vậy đấy, cô muốn tui nói bao nhiêu lần nữa hả ? cô nghĩ mình là cái gì mà cứ ở đây hoài vậy hả? thú thật là trong khoảng thời gian cô ở đây tui rất bực mình, rất khó chịu, vậy nên cô nên sớm rời khỏi đây đi.
- Anh… ghét tui lắm phải không? – nó hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian
- … phải, Tui không hề ưa gì cô cả… cô làm tui rất chướng mắt và luôn xen vào náo loạn cuộc sống của tôi một cách tự tiện…. giờ phải kết thúc tất cả… cô đi khỏi đây đi… tôi không muốn gặp cô nữa…..
Hắn nói rõ rang từng câu, từng chữ…. Hắn phóng những nhát dao sắc bén vô hồn vào thẳng trái tim của nó…. Nó đứng đấy… ánh mắt bắt đầu ươn ướt… nó không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hiện tại hắn đã lên tiếng … và hắn đã đuổi nó đi…. Không còn lý do gì để ở lại đây nữa rồi… nó nghẹn ngào cất tiếng đáp lại :
- Tôi hiểu rồi !!!!!!!!!!!!!!
--------------------------------------
CHAP 20 : ĐAU.............
=======================
Nó lên phòng, hắn cũng lên phòng hắn. bây giờ có hai trái tim đang rỉ máu. Nó thu xếp đồ đạc nhanh như có thể. "mày không được khóc, Thiên, mày không được khóc, tại sao mày phải khóc chứ? Tại sao mày phải đau lòng, hắn đã nói như vậy thì tại sao mày phải đau lòng vì hắn. tại sao lại thấy đau khi hắn nói thế…tại sao chứ? Có lẽ mày nên tỉnh mộng đi Thiên à. Nam ghét mày, rất ghét mày, mày chỉ là một đứa không có gì thì đừng có mà mơ tưởng. tỉnh lại đi" nó đau lòng tự động viên. Trong giây phút đau lòng nhất, nó chợt nhận ra một điều mà từ bấy lâu nay nó luôn cảm thấy: nó yêu hắn.
Nó cất bước đi xuống… rảo quanh căn nhà rồi dần dần tiến ra cửa… nó quay đầu lại ngước nhìn nơi đây một lần cuối…. nơi đã mang đến cho nó cả nụ cười và giờ đây lại là nước mắt….Chắc sẽ khong còn cơ hội để quay lại đây nữa rồi…. gương mặt của nó bắt đầu nở một nụ cười… nụ cười từ biệt…trong…. Nước mắt :
- Từ biệt nhau nhé “ quỷ vương” đến lúc tôi phải ra đi rồi… tôi sẽ cố gắng quên cậu và…. Cậu hãy quên tôi đi….
Nó quay đầu bỏ đi….trong nước mặt, trong đau khổ … và trong tuyệt vọng…. hắn đã mang đến cho nó niềm hy vọng và rồi chính hắn đã cướp đi cái hy vọng mà nó vừa hẻ mở……khi nó phát hiện ra được nó yêu hắn…. thì cũng đến lúc nó phải “ ra đi”
- Heo !! Cô đâu rồi heo ?
Hắn bước ra cửa phòng mình và đứng gọi… đương nhiên là sẽ không có tiếng trả lời.
Khi hắn xuống phòng khách thì căn nhà chỉ còn lại mình hắn, trơ trọi cô đơn như ban đầu, thiếu vắng tiếng cười, tiếng hét của nó, căn nhà này trở nên hoang lạnh đến đáng sợ. hắn tiến lại cái bàn mà nó và hắn thường hay ăn. Trên đó có mộ mảnh giấy. nét chứ xinh xắn như xé toạt trái tim hắn ra … kèm theo đó là một gói quà…..
Là chiếc “ đồng hồ cát” nhè nhẹ tay lật từng trang giấy nó viết cho hắn :tay hắn bắt đầu run...
Gửi Qủy Vương xấu xí
“Có lẽ lâu nay tui làm phiền Qủy Vương quá mức mà không biết, xin lỗi nhé!
Cảm ơn vì những ngày qua đã cho tui ở nhờ, cảm ơn vì những câu nói, những câu móc họng nhưng làm tui rất vui, cảm ơn về tất cả. Căn nhà mà anh mướn thì trả lại đi, tui không ở đâu, tui tự biết mướn nhà khác được. Có lẽ những ngày sau này sẽ không ai làm phiền anh nữa đâu nhỉ, sẽ không phải mất công kêu con heo lười dậy, không phải dọn bàn ăn, không phải rửa chén và sẽ không phải nghe tiếng la hét hay nguyền rủa nữa…. Sống một mình chắc tui sẽ nhớ anh lắm, không ai kêu tui vậy nữa, không ai chọc cho tui “động tay động chân” nữa, không ai bảo vệ tui nữa và không ai an ủi quan tâm tui nữa . Chắc tại tui ngu thật, lâu nay cứ ngộ nhận tình cảm của anh. Cứ nghĩ là tui cũng chiếm một khoảng quan trọng trong trái tim anh. Thành thật xin lỗi, cũng may là tui không "tỉnh tò" đấy, nếu không chắc quê một cục. Giờ thì tui tỉnh mộng rồi…không còn bất cứ điều gì khiến tui phải nhớ nhung thương tiếc nữa… tất cả đã chất dứt rồi…. Hi vọng cuộc sống của anh sau này sẽ tốt hơn.
Chiếc đồng hồ cát anh tặng cho tui… giờ tui xin trả lại cho anh… chắc anh cũng đã biết ý nghĩa của đồng hồ cát thế nào mà lại tặng cho tui rồi chứ nhỉ ? Tôi rất ghét 3 chữ đó nhưng tôi lại muốn nói với anh rằng “ em yêu anh” nhưng tôi không thể… tôi ra đi để lại cho anh chiếc đồng hồ cát với tất cả những gì tôi có thể làm được là lẳng lặng chúc phúc cho anh… Khi anh đọc lá thư này và thấy được chiếc đồng hồ cát thì nó đang quay ngược… từng hạt cát đang trôi về nơi ban đầu… thời gian đang trôi ngược lại phải không anh …. Hãy để cho nó trôi đi…. Trôi mãi về lúc ban đầu… về những khoảnh khắc mình cùng bên nhau rất vui vẻ, hạnh phúc…. Về lúc mình lần đầu gặp nhau trên đường phố…. Và…. Về lúc mình chưa hề gặp nhau… lúc đấy có lẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta…. Lúc đấy tôi không làm loạn cuộc sống của anh…. Lúc đấy chưa có chuyện gì xảy ra …. Và …lúc ấy…. tôi chưa yêu anh…..
Hãy sống vui vẻ nhé! Mà mấy câu cuối cùng anh nói làm tui đau lắm đấy…..tui đã thật sự rất đau khi đứng đối mặt với anh và nghe chính anh nói ra những câu như thế. tui không muốn nghe mấy câu đó chút nào, hên là tâm trạng tui tốt đấy nhé, nếu không thì tui bầm anh ra rồi! Mà thôi, tui đi nha, viết nhiều quá biết anh có thèm đọc không. Hạnh phúc nhé!!!
Anh mãi sẽ là những ký ức tốt đẹp nhất trong lòng của tôi…. Trong một không gian vắng lặng và yên tĩnh nào đó nơi sâu thẳm trong tâm hồn hay trong trái tim của tôi… tôi sẽ cất hình ảnh của anh vào đấy… và khóa chặt nó lại… đối với anh hiện giờ và đối với tôi… tất cả đã là hồi ức…. 1 giây trước hay 2 giây trước… thì nó vẫn là hồi ức không phải hiện tại nữa…..Không có tôi anh vẫn sống tốt mà…phải không anh ? Hãy sống và hạnh phúc nhé… hãy luôn sống là chính mình
Tạm biệt Qủy vương
Heo lười "
Nó viết nhí nhảnh vậy chứ toàn là nước mắt. nhìn những vết mực loan nhoè trên giấy cũng đủ để biết tâm trạng của nó khi viết lá thư này là như thế nào rồi. Hắn đọc bức thư cũng lẳng lặng trong những nước mắt, hắn làm nó đau lòng, hắn đã làm trái tim nhỏ bé của nó đau nhói. Hắn là một thằng chẳng ra gì. Hắn nói hắn ghét nó trong khi hắn rất yêu nó, hắn bảo nó phải dọn đi ngay trong khi hắn rất muốn nó ở lại. bao nhiêu uất ức tột độ dâng trào trong hắn, hắn đập phá tất cả những gì hắn vớ được, đập hết, đập hết tất cả những gì liên quan đến cuộc sống đau khổ bất công mà ông trời dành cho hắn. cái bàn thuỷ tinh sang trọng vỡ tan tành, lọ hoa, tách trà, cửa kiếng, hắn đập hết, hắn huỷ hoại hết những gì mà họ cho hắn. sau một hồi mệt mỏi hắn ngồi gục xuống mà khóc nức nở. vậy là từ nay nó sẽ không còn bên cạnh hắn nữa "anh xin lỗi, xin lỗi, không thể nào làm khác được, anh phải để em rời ra anh dù anh rất muốn mỗi sáng được kêu em dậy, được cùng nấu ăn, được cùng ăn chung bàn, được chạy đua tới trường, được cãi nhau với em, nhưng anh không thể, rời xa anh em sẽ được an toàn, sẽ được sống tốt hơn. Anh yêu em, em biết không, anh yêu em… chưa bao giờ anh nói với em cả. anh là một thằng hèn. Quên anh đi heo ạ! Dù anh không thể quên em nhưng anh hi vọng em sẽ quên được anh, em nhé!"
Hắn gục xuống đấy, nước mắt càng ngày càng rơi mau…. Hắn đã quá mệt mỏi, quá đau khổ… kể cả người hắn yêu nhất hắn cũng đã không giữ gìn và bảo vệ được….nếu như yêu một người mà vì mình cô ấy gặp nguy hiểm thì hãy nên để cô ấy ra đi….chỉ có ra đi thì cô ấy mới được bình yên… mặc dù sự thật ấy quá đau lòng, quá bất công, quá tàn nhẫn… nhưng vì tình yêu… mọi chuyện vẫn có thể xảy ra … và trên đời này sự thật chỉ có một và không bao giờ thay đổi…. Hắn đã yêu nó…. Và nó đã yêu hắn………..
-----------------------------
Một tháng rồi kể từ ngày nó dọn khỏi nhà hắn, nó vẫn đi học bình thường nhưng không còn học chung lớp hắn nữa, hắn đã xin chuyển lớp, đôi khi đụng mặt nhau trong căn tin nhưng coi như không thấy. Hắn trở nên lạnh lùng không nói còn nó thì vần lanh chanh lách chách giả tạo. Tối về nó khóc như mưa. Căn nhà nó mới mướn không lớn lắm nhưng nỗi cô đơn bao trùm lấy nó… bóng đêm luôn bao la quấn lấy thân xác bé bỏng của nó…. Những hồi ức đáng sợ nhất lại một lần nữa nó phải chịu đựng….. Trong muôn vàn nước mắt, nó mới biết hắn quan trọng như thế nào đối với nó, nhưng muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi….. “ Đồng hồ cát đã hết hiệu lực…. cát đã trở về lúc ban đầu” nó và hắn… đã là hai kẻ xa lạ…..nếu không đến được với nhau… thì không gì tốt hơn là giải thoát cho nhau…. Giờ đây nó phải chấp nhận sự thật… sự thật mà nó không hề muốn ……. Hắn đã mãi mãi rời xa nó………
------------------------------
Một hôm nó đang đi chợ mua ít thức ăn thì nó thấy lảo đảo, có cái gì chảy ra từ mũi nó, nó quẹt ngang, thì ra là máu, nó bị chảy máu cam. Nhưng sao lại chảy máu cảm nhỉ ? Từ trước tới giờ nó có bị chảy máu cam bao giờ đâu ? Mà chảy máu cam sao khó chịu thế không biết, vừa chóng mặt, vừa đau đầu, thân thể tê buốt không có cảm giác…huỵch… nó ngã xuống đường..........
Quéo…quéo…quéo…
------------------------------------
Nó mở mắt… "không biết mình ngất bao lâu rồi nhỉ ?" nhớ lần trước nó ngất, mở mắt ra đã thấy hắn, bây giờ thì chỉ mình nó thôi… tự nhiên nó thấy muốn khóc nhưng cố gắn kiềm lại.
- Em tỉnh rồi à?
Nó ngẩng mặt lên, thì ra là bác sĩ, vậy mà nó cứ ngỡ…
- Em nằm đây hai ngày rồi đấy. em cho anh số điện thoại nhà đi, anh sẽ điện gia đình em vào…
- Con chỉ có một mình thôi thưa bác sĩ… - nó cười buồn
- … em chỉ có một mình thôi sao – tự nhiên bác sĩ trầm lặng
- Con bị gì vậy bác sĩ?
- À… không ………..không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ cần nghĩ ngơi là được
- "Không………không" có nghĩa là "có" rồi phải không ạ ? – nó tinh nghịch
- Uhm… có đấy… nếu em không chịu nghĩ ngơi. À mà kêu anh bằng anh đi, anh mới có 27 tuổi à………
- ủa! sory sory em không biết, tại bác sĩ bịch khẩu trang kín mít kìa….
- thôi, em ăn gì, anh nhờ y tá mua cho.
- Em ăn phở, nhưng phải đích thân bác sĩ đi mua em mới ăn…. Còn không thì em sẽ nhịn đói luôn … không ăn gì hết…
- Trời, quá dáng thiệt. thôi được, đành chìu ý bệnh nhân vậy – anh bác sĩ mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng bệnh…
Nó chỉ chờ có bấy nhiêu đó. Khi nãy nói về bệnh tình nghe ông bác sĩ ậm ừ nên nó đã bán tính bán nghi về tình trạng sức khỏe của mình, kiếm cách lừa ổng đi chổ khác. Đúng như nó nghĩ, ổng để quên tập hồ sơ bệnh án trên bàn.
Tay nó run run lật từng trang giấy, không biết nó bị gì đây ta. Chuẩn đoán của bác sĩ: …UNG… THƯ… MÁU… THỜI… KÌ… CUỐI…