XtGem Forum catalog

doc truyen teen

truyen teen hay Bạn đang truy cập vào ThanhNienViet.HeXat.Com wapsite đọc truyện teen hay,tiểu thuyết hay nhất và nhiều truyện tình yêu khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!
Thông Tin Cập Nhật
Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Nhưng tất cả chợt kết thúc, khi anh cảm nhận được…

… Cái nóng và thứ vị mặn chát; vô tình chạm vào gương mặt anh…

… Là giọt nước mắt, của cô… Người anh yêu…

---

- Quản gia Kim, ông mau lái xe đến khu công viên trung tâm thành phố để đón JiYung

- …

- Ừm, đúng

- …

- Nhanh lên, nếu không thì khó mà giải quyết được câu chuyện rắc rối này..

Đứng bên ngoài câu chuyện, JiHoo. Người quan sát thật kĩ câu chuyện tình đầy chông gai kia. Anh biết, đến lúc mình phải làm gì…

Anh thở dài một cách bất lực, đôi mắt buồn vời vợi vẫn tiếp tục nhìn. Vào cái khoảng không nơi anh cần phải nhìn.

Nơi kết thúc câu chuyện tình bất hạnh.

---

Khẽ tách khỏi ra đôi môi mỏng đầy mụ mị kia, hình ảnh đầy tiên đập vào mắt anh. Là gương mặt của cô, đầy nước mắt với đôi má ửng hồng, đang thở hổn hển một cách yếu đuối. Cô cũng đang nhìn anh, bằng đôi mắt đẫm lệ, trên môi là một nụ cười đầy mãn nguyện.

- Em sao vậy?

JiYung đưa bàn tay to lớn của mình áp nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của GaEul, đôi mắt đầy vẻ lo âu. Đáp trả lại, chỉ là một cái lắc đầu, thật nhẹ.

- Cô bé àh, dạo này em lạ quá! Có chuyện gì hả?

- JiYung, em yêu anh nhiều lắm…

GaEul vẫn múm nhẹ đôi môi gắng cười, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, một đôi mắt nâu lắng đọng như dòng nước đứng yên.

Đưa tay lên, cô áp lên gương mặt của anh, khẽ đi sâu hơn để luồn vào tóc. Rồi lại vuốt ve chiếc mũi cao, sờ nhẹ đôi môi của anh. Cô muốn ghi lại tất cả, tất cả thuộc về anh, trước khi biết rằng. Mọi chuyện đã quá trễ để quay lại.

Dòng nước mắt trong suốt như sương, ấm như ngọn lửa của tình yêu, mặn chát như muối đang rắt trong lòng. Đang chảy dài trên gò má, nhưng nụ cười trên môi chưa bao giờ vụt tắt.

- Em thích nhất là được chạm vào mặt anh, yêu nhất là được sờ vào chiếc mũi cao của anh.

- Sao em lại nói chuyện này vào lúc này?

JiYung bắt đầu cảm thấy lạ, cái cảm giác đau buốt lại dần chiếm hết tâm trí anh. Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt của GaEul, lòng anh như thắt lại.

- Bởi vì em muốn ghi nhớ lại tất cả, những gì thuộc về em. - GaEul lại thì thào.

- ….

- Những thứ của riêng anh, nhưng không dành cho em.

Lại một giọt nước mắt nữa, tuôn trào. Lại một nỗi đau nữa, bị ngăn lại nơi cổ họng. Vừa mặn, vừa đắng…

Đâu rồi? Những khoảng khắc ngọt ngào? Những tiếng cười hạnh phúc?

Của đôi ta?

GaEul rút thật nhanh đôi tay mình lại, quệt đi hai hàng nước trên gò má bầu bĩnh, rồi ngước lên nhìn anh; đôi mắt chưa bao giờ kiên quyết đến thế.

Lùi lại vài bước, để cô bước ra khỏi đường viền đậm trên nền gạch dưới chân, giống như bước ra khỏi cuộc đời anh. Không con đường nào, để quay lại.

- JiYung, chúng ta chia tay đi!

Cố gắng bỏ hết tất cả những yếu đuối, bỏ cả cái cơn đau đang dần quặn lại trong lồng ngực, cô nói ra một câu duy nhất, để kết thúc cuộc tình đầy nước mắt. Của hai con người sống trên quả đất này, So JiYung và Chu GaEul.

… Đó là tất cả những gì JiHoo không muốn nghe nhất, cũng là lối thoát duy nhất dành cho con người tội nghiệp kia…

---

Tiếng sấm đâu đó trong không khí, đang rền thật lớn bên tai JiYung.

Đầu óc anh dường như trống rỗng, đôi chân dường như hóa đá, đôi mắt đang dần cảm thấy nóng; nhưng anh không thể nào nhắm lại. Anh không thể điều khiển được cơ thể mình được nữa, tất cả như trở nên bất động. Khi trước mắt anh, GaEul đang chuẩn bị quay gót.

< Két… >

Tiếng thắng xe kêu thật lớn trên đường như mang anh lại khỏi những đau đớn.

- Không!

Anh phóng người chạy đi theo chụp tay GaEul, khi cô đã quay lưng lại, để giấu đi dòng nước mắt nghẹn ngào.

- GaEul? Chuyện gì xảy ra với em vậy? - Anh trừng đôi mắt, nhìn cô một cách khó hiểu. - Em có biết mình nói gì không?

- Buông tay em ra!

Cô yêu cầu, vẫn không hề xoay mặt lại. Nhưng anh cảm nhận được, đôi vai cô đang run lên.

- Không! - Anh quát lên.

- Đã bảo là buông tay ra. Em đã nói rồi. Chúng ta kết thúc rồi! - GaEul cũng hét toáng lên, cô vùng tay mình ra khỏi anh.

- Tại sao?

- Vì em không thuộc về anh. Vì em không xứng đáng với anh! Vì em không muốn ở bên anh. Anh vừa lòng chưa?

Cô đáp trả một cách dứt khoát, nhưng không ai biết rằng bên trong, trái tim cô đã tan vỡ. Cái cơn đau đang hành hạ cô một cách quá đáng, cô gần như kiệt sức, đôi chân bên trong đôi bốt đang run lên, nó có thể khuỵa xuống bất cứ lúc nào.

- Thưa cậu JiHoo, tôi đến rồi!

Quản gia Kim cúi đầu chào JiHoo.

- Ông đem JiYung về đi! Cậu ấy sắp nổi điên rồi đấy! Mọi chuyện ở đây để tôi lo cho!

JiHoo vẫn điềm đạm trả lời, rồi bắt đầu rảo bước đến chỗ GaEul. Ông quản gia cũng luýnh quýnh bước đến bên JiYung.

- Thưa cậu! Chúng ta về thôi! - Quản gia Kim bắt đầu lên tiếng năn nỉ JiYung.

- GaEul, chúng ta đi thôi! - JiHoo cũng kéo tay cô đi.

…Để lại sau lưng hai mảnh vỡ đầy máu, của hai trái tim..

- JiYung! Tạm biệt anh!

GaEul thì thào câu cuối cùng khi ngước lên nhìn JiYung, rồi cũng im lặng mà quay bước đi…

- Không… Không! Không! Chu GaEul, em đứng lại đó! Anh không cho em đi! Em đứng lại đi!

JiYung thật sự đã sụp đổ tất cả. Con tim chưa bao giờ biết khóc vì đàn bà hôm nay của anh, hôm nay đã chảy máu. Vết thương lòng chưa kịp lành, lại bị toét ra.
- Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn những cô người mẫu còn hay hơn đó.

- Chu GaEul, em đứng lại đó.

- Để làm gì?

- Em biết em ra đi bao nhiêu rồi không? Đã 3 năm 1 tháng 14 ngày rồi đó. Em có biết em ra đi không nói một lời làm anh đau khổ đến cỡ nào không?”

“- Anh là kẻ đáng ghét! Em ghét anh.

- Ghét? Vậy còn yêu anh không?

- Em yêu anh, yêu anh nhất trên đời này.”

“- Làm ơn, cho tôi cảm giác được người thân yêu thương

- Tại sao?

- Bởi vì anh là người duy nhất tôi còn có thể yêu thương…”

“- GaEul! Anh yêu em. Yêu em nhất.

- Thật không? .

- Tất nhiên là thật rồi.”

“- Áo của em JanDi đã đặt may rồi, những chiếc vali ở đây đều là áo cô dâu. Còn cái áo này, anh muốn em mặc trong ngày chúng ta kết hôn.

- Anh lo xa quá rồi! Với lại, em đâu có đồng ý lấy anh.

- Thì cứ lo xa đi! Cô bé chưa lớn này sau này cũng thành vợ anh thôi.”

“- Vậy tại sao, cô bé không giữ lại thứ tình yêu bong bóng nước này, trong ngày hôm nay?

- Tôi không thể.

- Tại sao?

- Bởi vì anh không hề yêu tôi, anh không phải là So JiYung yêu Chu GaEul này.

- Đúng, tôi không phải là So JiYung hoàn hảo yêu Chu GaEul. Nhưng tôi là một JiYung yêu cô gái luôn được tôi gọi bằng cái tên “cô bé”..”

“- Đã bảo là buông tay ra. Em đã nói rồi. Chúng ta kết thúc rồi!

- Tại sao?

- Vì em không thuộc về anh. Vì em không xứng đáng với anh! Vì em không muốn ở bên anh. Anh vừa lòng chưa?”

Những mảnh ký ức như làn gió, bất chợt ùa về trong đầu anh, che lấp tất cả những gì trước mắt. Đôi tay anh tê rần lên, đầu óc bắt đầu chao đảo rồi lại đau như búa bổ. GaEul… Tất cả những hồi tưởng, đều có GaEul…

Từ những lần xa cách, hay những khoảng khắc bên cạnh nhau, những nụ cười hạnh phúc, những nỗi đau đến nhói lòng, những giận hờn trẻ con… đều thuộc về GaEul. Cô gái mãi là lẽ sống duy nhất, của anh.

- GaEul!!!!

Anh thét lên một cách bất lực. Rồi khuỵa xuống, hai tay ôm chặt đầu, đôi mắt nhắm chặt không thể nào hé mở.

Những cơn gió mạnh mang ký ức kia lại tiếp tục ập vào đầu anh. Đầu óc anh bắt đầu chao đảo một cách nhức nhói. Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn cứ nhắm nghiền, cho đến khi nó bừng mở; anh lại là anh. Một Casanova lừng danh với ánh nói biết nói và nụ cười quyến rũ, So JiYung.

Nhưng rồi anh cũng chịu thua trước những cơn đau như trời giáng xuống đầu, anh buông rơi cơ thể mình xuống nên gạch lạnh ngắt.

- Cậu chủ!!!

Đó là những gì anh còn nghe được, khi đôi mắt kia nhắm lại, nhường không gian cho một màu đen cùng với những giọt nước mắt…

---

GaEul quay lưng bước đi.

Cô nghe tiếng ông quản gia hét lên, cô thấy JiHoo hốt hoảng chạy lại, nhưng cô không dám quay mặt lại nhìn. Cô sợ trái tim mình lại yếu đuối, lại chạy đến bên anh.

Cái cơn đau kia vẫn cứ tiếp tục hành hạ cô, chưa bao giờ dừng lại. Cái lạnh thấu xương đang dần cướp đi sinh mạng nhỏ bé của cô. Như thể đó là một sự trừng phạt của trời dành riêng cho cô, vì cô đã quá ích kỉ.
< Bốp… >

Viên đá nhỏ không biết từ đâu đến, nó lao vào như một viên đạn trúng vào thái dương của GaEul . Mất thăng bằng, cô ngồi phịch xuống, đầu óc bắt đầu chao đảo.

Thứ gì đó, vừa tanh vừa mặn, đang chảy ra từ mũi cô. Cái mùi tanh đáng ghét, bay sộc vào mũi GaEul khiến cô cảm thấy choáng ngộp. Cố gắng đưa tay mà quệt, một màu đỏ thẫm đập vào mắt cô. Nó dần len lỏi vào khóe miệng, càng khiến cô khó chịu hơn.

- JiYung… Em xin lỗi…

Câu nói cuối cùng thốt ra, là lúc GaEul mất hết ý chí. Cô cảm nhận được, máu đang càng lúc càng mặn, gương mặt cô đang nằm cạnh bên cái lạnh của nền gạch, trên má cô, lại là hàng nước mắt nóng hổi. Trước mắt cô, là hình ảnh của người cô yêu, đang nhắm chặt đôi mắt…

Một màu đen nữa, lại hiện ra. Cướp đi màu trắng hạnh phúc của cuộc đời…

… Máu trong tim anh đang rỉ…

Con tim em đã tan vỡ.. Máu như làn nước đang tuôn chảy…

… Bởi vì em quá ích kỉ… Đối với cuộc tình này…

… Nhưng cũng vì em quá yêu anh… Không bao giờ thay đổi…
CHAP 18: "SO JIYUNG, CẬU LÀ ĐỒ NGỐC!"

Part 1:


JiHoo nhấc bổng cả người GaEul đặt lên chiếc cán màu trắng bên trong chiếc xe cứu thương với chiếc đèn màu đỏ đang vang lên những âm thanh rợn người.

- GaEul àh! Em phải cố lên!

Máu dường như thấm một phần áo của anh khi gương mặt GaEul áp vào người anh. Màu đỏ mằn mặn ấy rất nhiều, nó chảy từ chiếc mũi nhỏ của GaEul, khắp gương mặt. Gương mặt trắng bệch ấy, dường như mất hết sức sống, giống như đã cướp đi cái mạng sống bé nhỏ của cô. Nhưng.. không phải vậy! GaEul chưa bao giờ từ bỏ vào lúc này, khi cô chưa nhìn thấy JiYung hạnh phúc.

Đôi môi của cô, tuy nằm trong chiếc ống thở, nhưng vẫn cứ mấp máy, cố gắng nói tên người cô yêu trong mơ màng, và đôi mắt vẫn nhắm nghiền đượm màu đỏ của máu.

… Em không thể từ bỏ…

Từ bỏ tất cả thuộc về anh…

Khi em chưa nhìn thấy anh hạnh phúc…

Khi em không còn bên cạnh…

Còn JiYung?

Lúc này anh cũng ở gần, rất gần GaEul. Gần đến nỗi có thể chạm tay vào nhau.. Nhưng không thể.. Vì anh cũng đang nhắm chặt đôi mắt của mình, trong những cơn đau quằn quại cứ giáng xuống đầu. Trong sâu thẳm đầu óc anh, vẫn là hình ảnh của GaEul, chưa bao giờ có thể phai mờ…

- GaEul…

Cái tên định mệnh ấy, được thốt ra khỏi cổ họng của JiYung. Thật nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể xem là một tiếng thở, nhưng nó là tiếng kêu. Tiếng kêu trong đau đớn, trong tuyệt vọng, và trong lúc đang thắp sáng 1 tia hy vọng chờ đợi người quan trọng nhất đến mà che chở và bảo vệ. JiYung đang cố giữ lấy hy vọng một cách cố gắng nhất có thể, bất kể anh đang trong vô thức…

Làm ơn, đừng bước đi…

Khi anh vẫn còn đang nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của em…

Khi anh còn nhìn thấy sự run rẩy của bờ vai nhỏ…

Khi nụ hôn trên vành môi mỏng nơi em…

Vẫn còn vương vấn đâu đó nơi anh…

Màu trời hy vọng mà em yêu…

Màu tím lắng đọng mà anh thích…

Làm ơn, cho anh một hy vọng…

Để anh vẫn sẽ mãi được nhìn thấy em, nụ cười của em…

Nước mắt của em… Trái tim anh tan nát…

---

2 ngày sau…

JiYung đã dần hồi phục lại, nhưng đôi mắt anh vẫn chưa hề hé mở, có thể anh đang sợ, đang trốn tránh cái sự thật phủ phàng và đáng sợ kia. Rằng GaEul đã vuột ra khỏi tay anh, rằng anh mất đi cái lý tưởng sống duy nhất của mình, rằng thứ tình yêu ngọt ngào kia đã rời bỏ anh.

Hôm nay là ngày anh được xuất viện và chuyển về nhà sau hơn 2 tuần được điều trị và được nhận sự chăm sóc tận tình của một người.

Một người anh không muốn rời xa, nhưng anh đã không hề mở mắt để nhìn cô ấy rơi nước mắt vì anh. GaEul…

- Cậu JiYung àh, hôm nay chúng ta về nhà. Cậu mau mà tỉnh dậy đi!

Ông quản gia đi bên cạnh chiếc giường trằng mà JiYung đang nằm đang được đẩy về phía cánh cửa để lên chiếc xe trở về nhà. JiYung vẫn bất động như buông xuôi tất cả những thứ xung quanh.

Họ đi qua một căn phòng bệnh với bên trong là một vị bác sĩ bất đắc dĩ và một bệnh nhân đang cố ngăn dòng nước mắt.

- GaEul àh, em không định tiễn JiYung àh?

JiHoo cất tiếng hỏi, khi chiếc giường đẩy JiYung đã khuất sau bức tường; đôi mắt anh buồn rời rợi nhìn vào cô gái ngồi bó gối bên cạnh.

GaEul khẽ cười rồi lắc đầu.

- Không ạ! Mà tiễn làm chi anh, chỉ để nước mắt em rơi không tự chủ thôi!

- Chứng tỏ là em không muốn điều đó. Đứng lên đi GaEul, em biết JiYung đang đợi em mà.

- Em không muốn! - GaEul bặm môi quả quyết, rồi gục đầu xuống đầu gối trong im lặng.

Có ai biết rằng nước mắt cô đang chầu chực rơi?

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nhưng trái tim em thì muốn! - JiHoo buông tiếng thở dài. - Đừng cứng đầu nữa GaEul àh, anh biết trái tim đang khóc, đôi mắt em cũng vậy. Em yêu JiYung mà, đúng không?

Khẽ nhấc tay đặt lên đôi vai nhỏ của GaEul, JiHoo mỉm cười.

- JiHoo àh…

GaEul cũng ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe với giọt nước mắt đang lăn dài trên nửa gò má. Gương mặt xinh đẹp ấy đã bị bao trùm bởi nỗi buồn lẫn nỗi đau của tình yêu.

JiHoo vẫn đang chờ đợi.

GaEul gục mặt xuống mà như muốn òa lên: - Em yêu JiYung mà…

- Nhanh lên em, khi còn có thể. Trước khi tất cả quá trễ..

Nụ cười ân cần của JiHoo như muốn GaEul đứng lên trước những nghiệt ngả chưa biết dừng. Và thật sự là như vậy.

GaEul cứ để mặc giọt nước mắt đang trào ra khỏi đôi mắt long lanh mà chạy nhanh ra khỏi căn phòng.

- Xin tất cả đừng là quá trễ! - Dòng suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.

Đôi chân tê cứng vì làm hóa trị, nay càng đau hơn khi mỗi khi cô dậm mạnh xuống nền gạch mà lao đi; có vài lần GaEul như muốn khuỵa xuống. Nhưng bàn tay ấm áp của JiHoo lại là động lực để cô đứng lên, để cô có thể chạm được đến mục đích của mình.

… Thứ tình yêu ấy, đẹp và ngọt biết bao; nhưng sao hôm nay nó cay đắng thế?!...

---

- Khoan! Khoan đã!

Tiếng GaEul vang lên thật to, khi những người trong chiếc áo trắng kia chuẩn bị nâng chiếc giường của JiYung lên xe.

GaEul trong cơn thở dốc, tay còn đang đặt trên bụng mà gắng thở; bước đến gần JiYung. Ông quản gia Kim đang còn ngớ ngẩn, định nói gì đó nhưng JiHoo đã ngăn lại. Nụ cười dường như mãn nguyện của anh làm ông phải ngạc nhiên.

- Xin ông đợi một chút, GaEul có chuyện cần nói với JiYung.

GaEul?

Cô đang cố ngăn dòng nước mắt nóng hổi của mình. Đặt tay mình lên gương mặt hoàn hảo của JiYung, GaEul dường như có cảm giác đây là lần cuối cô có thể gặp anh.

Người mà cô yêu nhất trên đời.

- JiYung… - Cô thều thào thật nhỏ, một nụ cười gượng gạo trên môi. - Mau mà tỉnh dậy đi! Anh ngủ lâu lắm rồi, không chán à?... Gắng mà sống tốt nhé!

Câu nói cuối cùng thốt ra, cùng lúc giọt lệ của tình yêu vừa mặn và đắng nơi GaEul rơi xuống, chạm phớt ngang gương mặt của anh.

… Có thứ gì đó lay động nơi bàn tay anh…

GaEul rút nhanh tay mình ra, lùi một bước rồi quay lưng bước đi. Một giây đứng lại ở đây cũng khiến trái tim cô vỡ nát nhiều hơn, khiến GaEul này càng không thể rời xa JiYung.

- GaEul…

Giọng nói quen thuộc của anh…

Lại vang lên mỗi khi em mong chờ, yếu đuối…

Như đang giúp đỡ cứu lấy tâm hồn mỏng mành này…

Anh đang gọi em, đúng không?...

- JiYung?

GaEul, JiHoo và cả ông quản gia đều lên tiếng cùng một lúc, cùng một ánh mắt ngạc nhiên tột độ, đang hướng về duy nhất chỉ một người.

- Cậu chủ? Cậu có nghe tôi nói gì không? - Ông quản gia Kim luýnh quýnh chạy đến.

- Đấy! Em có nhìn thấy không? - JiHoo thì chưa biết nên cười hay khóc, anh chỉ biết chạy đến chỗ GaEul đang chết trân. - JiYung đang chờ đợi em mà.

- Quá đáng…

Một câu nói ngắn ngũi thốt lên, rồi GaEul quay lưng chạy nhanh hơn, để khuất lại sau lưng tất cả là hạnh phúc và cũng là niềm đau
Chap 18: "So JiYung, cậu là đồ ngốc!"

Part 2:


Màu trắng…

Xung quanh anh là một màu trắng… vô tận và bao la…

JiYung xoay đầu nhìn khắp nơi xung quanh mình, đầu óc anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Không chân lý, không ý tưởng, không ước mơ.. Đôi mắt xinh đẹp của anh, mang màu thật buồn, một màu nâu. Giống hệt màu mắt ấm áp của cô, GaEul.

Gió đã bắt đầu nổi lên, không nhẹ nhưng cũng không mạnh. Không nhẹ để có thể ngăn dòng nước mắt nơi khóe mắt anh tuôn trào, cũng không mạnh để làm mất đi hơi ấm đó.

Nhưng đủ để anh xoay đầu nhìn theo, để thấy một người..

Chiếc áo đầm dài qua đầu gối, được phúng nhẹ trên bờ vai nhỏ. Màu trắng tinh khiết, ẩn hiện cùng mái tóc đen dài của cô. Là cô, cô gái nhỏ bé của anh. GaEul.

Gương mặt vẫn như thường ngày, ửng hồng và tràn ngập nỗi hạnh phúc. Nhưng đôi mắt màu nâu, hôm nay trông thật u sầu, không còn sự vui vẻ nữa. Nụ cười của cô, nhẹ nhàng và đáng yêu lắm.

- JiYung này…

Giọng nói thỏ thẻ ngọt ngào, bất chợt vang lên.

- Anh có biết là anh ngủ lâu lắm rồi không? - GaEul tiếp tục. - Mau tỉnh dậy đi!

Rồi cái nheo mắt ngộ nghĩnh của cô lại làm JiYung khẽ cười.

- Gắng phải sống tốt đấy! Em không chăm sóc cho anh nữa đâu! Đừng buồn nhé! - Cô lại cười. - Em đi đây… Tạm biệt JiYung! Yêu anh nhiều lắm! - Dứt lời, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Và cô quay lưng chạy đi, làn gió cứ thổi tung mái tóc và chiếc áo về phía sau.

Hình ảnh ấy, không hiểu tại sao lại như những hạt muối nhỏ cứ rắc mãi lên vết thương lòng đang còn rướm máu của JiYung. Đôi chân anh, tại sao hôm nay lại không thể cử động? Anh không thể chạy theo cô, chỉ có thể nhìn GaEul chạy xa rồi thật xa, rồi khuất dần sau những làn sương đục trong không khí.

- GaEul…

Việc duy nhất chỉ có thể làm là gọi tên cô, cái tên mang ý nghĩa mùa thu êm đềm. Anh gọi, nhưng chưa bao giờ thấy cô quay lại, đơn giản vì cô đã đi thật xa rồi.

Nước mắt… Hôm nay sao dễ rơi thế?...

- GaEul!!!!

JiYung mở bừng đôi mắt, trong khi miệng vẫn còn kêu mãi cái tên “GaEul”.

Thứ ánh sáng bất ngờ làm anh phải nhíu mày lại vì lóe. Đôi mắt cứ chớp liên tục nhưng cũng đủ cho anh biết, mình đang ở đâu. Căn phòng quen thuộc, nhưng lâu lắm rồi anh mới có thể ở đây.

- Cậu chủ!

Cánh cửa căn phòng bật mở, ông quản gia hốt hoảng chạy vào.

- Quản gia Kim.

- Đúng rồi! Tôi đây! Cậu chủ, cậu đã quay lại thật rồi!

Nỗi vui mừng hơn bao giờ hết đang ẩn đâu đó trên gương mặt đầy những nếp nhăn.

- Tôi… Ư… - Chưa nói dứt câu thì anh phải nhắm mắt lại vì cơn đau đầu.

- Cậu nên nghỉ ngơi chút đi! Tôi đi gọi bác sĩ ngay! - Dứt lời ông quản gia chạy ra khỏi căn phòng, để lại anh trong sự yên lặng.

Căn phòng này, ký ức lại trỗi lên…

“- Áh!!!!!!!!! Tránh ra!!!

GaEul thét lên như sắp khóc. Cô nhảy bần bật cả hai chân lên, luýnh quýnh phóng nhanh lên giường chỗ JiYung đang ngồi bắn game.

- Gì vậy cô bé?

- Có con nhện… con nhện kìa!

GaEul mếu máo, đôi tay cô nắm lấy tay áo của JiYung đang dần run lên.

- Đâu nào? - JiYung xoay người lại nhìn theo hướng cô đang chỉ.

Là một con nhện nhỏ đang đung đưa trong không khí.

JiYung bật cười.

- Chỉ là một con nhện nhỏ thôi mà!

- Nhỏ thì nó cũng là nhện! Bắt nó ra đi! - GaEul bây giờ đã cúi gầm mặt xuống vì sợ.

- Thôi! Anh đang chơi mà! Cứ để mặc nó đi!

JiYung từ chối, rồi anh lại chúi cái đầu vào cái màn hình trước mặt.

- Bắt đi mà… - GaEul năn nỉ. - Đi mà… Áh!!!!!!!!!!!!!!

GaEul lại thét lên khi một làn gió nhỏ đẩy con nhện lại gần cô hơn. Rồi nó cứ lắc qua lắc lại, càng khiến GaEul sợ hơn. Cô bật dậy phóng nhanh ra khỏi căn phòng trong khi JiYung đang ôm bụng cười…”
< Cộc…>

Tiếng mở cửa kết thúc tất cả. JiYung ngước đầu nhìn.

- JiHoo?

---

JiHoo mỉm cười.

- Chào JiYung! Trông cậu khỏe lắm rồi!

- Cảm ơn.. - JiYung cười nhợt nhạt. - Ưm…

- Hửm?

- Không có gì. - Anh lắc tay.

JiHoo lại cười, nụ cười như muốn nói nên tất cả. Nụ cười chứa nỗi đau, nỗi buồn, niềm vui, niềm hạnh phúc… Dường như hôm nay tất cả lộ ra trên mặt anh.

- Muốn nhắc đến GaEul àh?

- GaEul…

Đôi mắt JiYung bất chợt tối sầm lại, bên tai anh vang lên những âm thanh ù ù choáng tai khó chịu, cổ họng anh cảm giác đăng đắng. Và trái tim anh lại bắt đầu vỡ tan..

JiHoo im lặng, đưa đôi mắt buồn bã nhìn anh.

- GaEul… Mình nên cười hay khóc đây?

- Gì cơ? - JiHoo nhìu mày.

JiYung chợt bật cười: - Chẳng phải cô ấy đã rời xa tớ và đến bên cậu rồi sao? Bây giờ cậu hỏi tớ câu đó để làm gì chứ?

- Cậu…

JiHoo lấp bấp.

- GaEul can đảm rời xa tớ, chỉ vì tớ nhìn thấy cô ấy bên cạnh cậu. Tớ như thế này chẳng phải cậu vui lắm sao? Sao bây giờ cậu lại nhẫn tâm hỏi tớ chứ?

- JiYung àh, GaEul…

- Đừng! - JiYung ngắt lời. - Cậu đừng nhắc đến cái tên đó nữa. Tớ đã chết nhiều lần với cái tên đó rồi. Đừng làm trái tim của tớ rỉ máu nữa. Chu GaEul trong tim tớ đã chết rồi..

Thứ gì đó đang chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của anh…

< Xoảng.. >

Chiếc ly thủy tinh mỏng manh trong tay JiHoo từ nãy giờ bất chợt rơi xuống đất. Một âm thanh đổ vỡ vang lên… Trái tim JiHoo nghẹn lại, lòng JiYung đau như ai thắt.

- GaEul của cậu, không phải là của tớ.

- Hả? - JiYung hỏi.

- Chu GaEul là của So JiYung, không ai phủ nhận được. - JiHoo buồn bã. - Và cô ấy cũng sắp chết như cậu nói rồi…

...JiYung bất giác giật bắn người.

- Cậu đang nói cái quái gì vậy JiHoo?

---

- GaEul bị bệnh tim, đến bây giờ thì không thể cứu chữa rồi. Cô ấy làm thế với cậu cũng chỉ vì tốt cho cậu thôi. So JiYung, cậu là đồ ngốc.

JiYung nhíu mày suy nghĩ. Đầu óc anh bây giờ trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh của GaEul đang dần chiếm hết tất cả. Cổ họng anh đắng như thuốc, nước mắt anh không lý do mà tuôn trào…

- Cậu nói dối đúng không?

- Đến bây giờ tớ còn giỡn với cậu được àh? GaEul đang khóc, đang buồn, đang chịu nỗi đau một mình cậu có biết không? - JiHoo dường như muốn thét lên. - Cũng chỉ vì một tên ngốc như cậu thôi… Chỉ vì cậu thôi đấy!!

Đôi mắt anh dần đỏ lên, rồi những giọt nước mắt kia vô tình chảy dài trên má. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình vô dụng và bất lực, với người mà anh yêu...

Một sự thật quá phủ phàng đang hiện ra trước mắt…

Anh phải chấp nhận, rằng em sắp phải đi xa…

Có lẽ sẽ không bao giờ bao giờ quay lại…
Chapter 19: Mùa thu cuối cùng...


...Mùa thu lá phong chuyển màu…

Một màu cam…

Mang nét đẹp hiền lành…

Gió đến…

Lá phong lìa cành…

Bay bay trong cơn gió nồng…

Đáp xuống lề đường…

Lá phong im lặng…

Cây bật khóc…

Lá phong cũng khóc, trong không khí còn hơi ấm…

Em khẽ cười…

Lá phong kia giống em lắm…
GaEul ngồi đó, đôi mắt lơ đãng nhìn vào chiếc lá phong tội nghiệp vừa nhẹ mình rơi xuống ven đường. Đôi mắt nâu của cô, hòa trong cơn gió mùa thu ấm áp, chợt se lại như đang cười…

- Đừng khóc! Lá phong không cô đơn đâu…

Đưa bàn tay nhỏ yếu đuối đầy những vết tiêm chích nhặt lấy, cầm chiếc cuống mỏng mảnh xoay xoay, GaEul lại rơi vào trạng thái im lặng. Cô luôn là thế vào những buổi cuối ngày, khi mặt trời chuẩn bị lặn xuống bên những ngọn núi phía tây cùng những vệt mây bay vội vã.

Đơn giản vì bây giờ GaEul đã không còn đi được như trước nữa…

Đôi chân cô trở nên tê cứng và đau buốt mỗi khi chạm xuống nền nhà, bởi những tác dụng phụ của hóa trị. Mái tóc dài mượt mà ngày nào, hôm nay cũng chỉ còn ngang vai. Nhưng màu mắt nâu buồn vẫn không thay đổi, vẫn thừ người vào những buổi sớm sương còn trên tóc, vẫn im lặng vào những buổi hoàng hôn, và vẫn rơi nước mắt trên chiếc gối vào những đêm vắng tĩnh mịch..

Cô nhớ anh…

Nhớ giọng nói điềm đạm hay pha trò, nhớ ánh mắt ấm áp hay cười, nhớ nụ cười ngọt ngào ở những buổi trưa, nhớ cả vòng tay đầy yêu thương…

Đôi mắt GaEul, lại chảy nước.

- JiYung, anh đâu rồi?!…
Từng làn gió thật nhẹ, thổi từ hàng cây đằng cửa sổ, len lõi vào căn phòng đầy mùi chất kháng khuẩn. Thật chậm, thổi tung mái tóc bồng bềnh bên dưới chiếc nón len trắng. Và thổi bay cả giọt nước mắt đang chày dài trên triền má…

Đôi mắt cô dần khép lại, ngả người xuống chiếc giường cô đơn, GaEul rơi vào giấc mộng mị cùng nỗi nhớ yêu thương…

Để lại bên ngoài cánh cửa, một trái tim đang bị bóp nát…

---

Anh đứng nhìn bên ngoài cánh cửa sổ, đôi mắt mở to, để cố ngăn cái cay cay đang đọng lại trên khóe mắt xinh đẹp…

GaEul… Cô nằm đó, đôi mắt nhắm lại trong giấc ngủ. Rất dễ để nắm lấy, để ôm lấy.. Nhưng tại sao JiYung lại không thể bước đến gần?! Trái tim anh, đau… Đau như thể viên pha lê bị tan thành trăm mảnh.

< Rầm… >

Cánh cửa lung lay…

Đôi bàn tay còn dư âm của cú đấm, run run theo từng nhịp lên cánh cửa. JiYung lặng người quay lưng bước đi. Anh không thể chôn chân ở đây thêm chút nào nữa được…

Cái hình ảnh mang tên “sự thật” kia thật sự quá phũ phàng, nó như lưỡi dao mỏng, nhẹ khứa từng vết vào trái tim anh, làm nó rỉ máu.. Anh yêu GaEul, nhưng tại sao lại hoàn toàn bất lực trong giây phút này?

- Chết tiệt! - Bàn tay anh nắm chặt lại.

Lời nguyền rủa thì thầm trong miệng, đi kèm cùng 2 thứ: một giọt nước mắt từ đôi mắt và một vết dao bén vào thứ tình yêu đẹp từ sâu thẳm lý trí anh…

Mờ ảo…

Và mỏng manh…

Anh chỉ thể hình dung được như thế…

Khi nghĩ về em…

Trong dòng suy nghĩ còn miên man…

Đang trôi cùng những đám mây…

Bồng bềnh…

- JiYung… Tớ nghĩ câu nên phải làm thế nào! Khi nhận ra tất cả bây giờ chưa là quá trễ!...

---

JiHoo đưa tay đẩy cánh cửa, hình ảnh đáng yêu lẫn đáng sợ kia lại lập lờ trước mắt JiYung. JiHoo nhẹ thở dài, đặt bàn tay lên vai JiYung. Anh biết cậu ấy sẽ phải làm gì.. Vì cậu ấy là So JiYung!

JiYung bước đến gần chiếc giường. Gió lùa làm bay bay mấy lọn tóc mỏng trên gương mặt GaEul.. Gương mặt bầu bĩnh với đôi má hồng hào, đôi môi khép hờ; GaEul đẹp nhất là khi ngủ, gương mặt thánh thiện này JiYung yêu biết bao…

Lật ngược bàn tay, anh sờ nhẹ…

- GaEul àh, em có thể đừng lừa dối anh nữa không?

JiYung dường như mất hết sự kiềm chế của mình, lần thứ hai anh rơi nước mắt trước một người con gái… Chỉ duy nhất một người con gái…

- JiYung…

GaEul hé mở đôi mắt mình, rồi sau càng không thể nào khép lại nữa. Đôi môi cô dần run lên vì ngạc nhiên, đầu óc cô hàng trăm câu hỏi. “Tại sao JiYung lại ở đây?”, “Sao anh ấy lại biết mình ở đây?”.. và “Tại sao JiYung lại khóc?”

JiYung im lặng.

- Anh làm gì ở đây?

- Đáng ra anh nên hỏi em câu đó, em làm gì ở đây?

GaEul gượng ngồi dậy, lùi về phía góc giường, đôi mắt còn tròn xoe nhìn anh: - Mặc em!

Đánh đổi với thái độ của cô, là một sự đau đớn tận cùng của tâm hồn..

- Em có thể đừng lừa dối anh nữa được không?...

GaEul đưa tay mình lên môi để ngăn tiếng nấc nơi cổ họng, đôi mắt cô cũng ngân ngấn đỏ lên. Cô mất chiếc mặt nạ của mình đối với anh rồi…

- Em không lừa dối gì anh cả.. - Giọng GaEul nghẹn lại.

- Nói dối!

JiYung quát lên. Mắt anh cũng đỏ lên, GaEul biết được, nhưng tại sao cô lại không thể thừa nhận điều anh vừa nói chứ? Rằng cô đã lừa dối anh, rất nhìu.
- Em không có!

- Vậy em giải thích thế nào việc em đang ở đây? - JiYung gục cả gương mặt mình xuống, giọng nói bắt đầu thay đổi. Nó chua chát hơn nhiều..

Câu hỏi của anh như thể một con dao đâm vào quả tim đen của cô.
- Em.. em…

- Em giải thích thế nào về việc em chia tay anh?

GaEul bắt đầu trở nên cứng người rồi im lặng.

- Em trả lời đi… - Giọng JiYung lại đăng đắng. - Và tại sao em lại giấu anh việc em mắc bệnh chứ?

Nước mắt cô rơi lã chã không tự chủ, cô khóc như chưa từng được khóc, vẫn trong im lặng.

JiYung gần như hét lên: - Em trả lời anh đi!

- Vì đó là lựa chọn của em!! - GaEul thều thào, rồi dần dần cũng to tiếng hơn, trong khi đôi má ướt đẫm. - Vì em muốn tốt cho em, cho anh, cho cả hai, vì em yêu anh! Anh hài lòng chưa?

Một thoáng im lặng lẫn nước mắt bao trùm…
- Chưa!

GaEul ngước mặt lên nhìn anh, trong đôi mắt trong veo ấy là cả một nỗi ngạc nhiên còn tồn động.

- Vì anh muốn cho em biết, em ngốc nhất thế giới. Và anh cũng yêu em…

Một nụ cười nhợt nhạt, nhưng thân quen xuất hiện trên gương mặt JiYung. Nó như thể ánh nắng mặt trời chói chang soi ấm cho cả một vùng trời còn ấm ướt bởi cơn mưa..

- Hả?

- Anh nhớ em rất lâu rồi! Em có biết không? - JiYung vẫn dịu dàng.

- JiYung…

Đâu đó là niềm hạnh phúc như vỡ òa tất cả, len lỏi và chan chứa trái tim nhỏ bé đầy vết thương của GaEul. Thật sự, cô có thể nhìn thấy anh trong nỗi vui mừng, ngay trước mắt mình. Cô muốn chạy đến, ôm chầm lấy anh trong vòng tay mình, ngay lập tức… Những giọt nước mắt của thứ cảm xúc đang dâng trào, bất chợt trào ra nơi khóe mắt.

- Nhưng…

JiYung khẽ lắc đầu, anh biết cô sắp phải nói gì, những gì GaEul đang vướng phải. Nhưng anh không quan tâm, anh chỉ biết, anh muốn nhìn thấy cô, như ngày xưa.

- Em cũng nhớ anh nhiều lắm…

- Vậy đến đây với anh đi. - JiYung nhẹ nhàng dang hai tay lên.

GaEul bật khóc nức nở. Gượng đứng dậy, cô gắng hết sức nhấc đôi chân tê cứng của mình, chập chững mấy bước đi ngắn để đến bên anh, ôm chầm lấy anh…

Vòng tay anh, nước mắt em…

Màu đen im lặng…

Màu trắng tinh khiết…

Màu của cuộc sống đầy rẫy những thử thách…

Nhưng chỉ cần có anh…

Em nhất định sẽ vượt qua…

Vì em là mùa thu…

---

- Cái gì? Đám cưới?

WonBin dường như vặn hết công xuất để thét lên trong điện thoại. Ở bên đây đầu dây, JiYung đang bật cười khúc khích.

- Ừh!

- Sao bất ngờ vậy?

- Không đâu! Giờ tớ đang cần F3 và JanDi đến Nhà thờ đường số 19 để giúp đỡ tớ và cô dâu của tớ.

Giọng JiYung đều đều, ấm áp và trưởng thành.

- Nhưng…

- Đừng nói thế! - Anh ngắt ngang lời WonBin. - Chậm nhất là 30’ nữa mọi người phải có mặt, nếu không cô dâu của tớ sẽ giận mất!

Tiếng WonBin cười: - Ai vậy? Ai mà tốt số được anh chàng Casanova của F4 lấy làm chồng thế?

- Bí mật!

- Nhưng… liệu có quá nhanh không? - WonBin lo lắng hỏi lại.

- Ai bảo tớ đám cưới ngay nào? Thôi nhanh đi, tớ cúp máy đây!

- Eh!!

< Bíp.. >

Tiếng tắt máy vang lên, trong khi WonBin còn chưng hửng như mới rớt từ trên mây xuống. Ngay lập tức, anh gọi điện cho F3 thông báo, với nỗi khó hiểu tò mò còn trong lòng.

Bên đây đầu dây, JiYung đặt chiếc điện thoại lên bàn, rồi lại đứng yên cho mấy cô make up chỉnh sửa lại mái tóc và chiếc nơ trên tà áo vest trắng tinh.

Hôm nay, anh kết hôn.

Nghĩ đến là JiYng phải khẽ cười. Trước đây đời nào anh nghĩ đến cái ngày mình phải kết hôn chứ, vậy mà hôm nay anh đang khoác trên ngưới bộ vest trắng chú rễ.

Nghĩ lại thì chuyện này thật sự quá nhanh, nhưng với anh thì ngày này anh đã chờ đợi rất lâu rồi. Cái ngày anh được chính mắt nhìn thấy người con gái anh yêu trong bộ váy trắng, cầm bó hoa hồng cùng anh nói lời đồng ý thành vợ chồng. Đã quá lâu để chờ đợi rồi…

3 năm cho những nỗi nhớ…

2 tuần cho những yêu thương…

4 tháng cho những nụ cười…

6 ngày cho những đau đớn…

Rồi…

8 giờ cho những chuẩn bị…

7 phút cho những tình yêu ngọt ngào…

Và…

5 giây để anh nói lời yêu em…

- Thưa cậu!

Có tiếng nói làm anh xoay đầu lại nhìn. Có những âm thanh của chiếc màn được kéo ra, dần để lộ một nàng công chúa…

GaEul của anh.. Đang cười…

Nụ cười múm môi dịu dàng, trên gương mặt mang nét đẹp hiền lành của cơn gió, sự rực rỡ của ánh nắng, cái lung linh của ánh trăng đêm…Ánh mắt nâu quen thuộc, đôi môi mỏng đầy e ấp… Chiếc áo cưới đơn giản và thuần khiết, màu trắng tinh khôi; bó hoa hồng màu tím lắng đọng. Là GaEul của anh..

Bước đến gần cô, JiYung không giấu được nỗi ngạc nhiên. Bất chợt, anh nở nụ cười hạnh phúc.

- Em đẹp lắm!

GaEul bật cười ngượng ngùng, đôi má cô đỏ ửng cả lên.

- Thật không?

- Anh không thích nói dối người ta đâu! - JiYung vờ nheo mày trêu chọc. - Ngốc àh!

- Vậy thì em tin anh! - GaEul nở nụ cười tươi.

- Uống thuốc chưa? - JiYung ngoái đầu lại hỏi.

- Rồi!

- Vậy chúng ta đi thôi!

Giảng đường chứng giám cho tình yêu của chúng ta, đang chờ đợi…

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
Trang Chủ
Hôm nay: 1
Link : Truyện teen | Thủ thuật | Sms Kute | Game offline | Truyen69.Net | Kênh Game Pro
Backlink Lists|Free Backlinks Free Backlinks Free Auto Backlinks Travel Backlinks Free Auto Backlink Exchange Service