Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Một cảm giác lạnh sống lưng từ dưới mặt hồ một con mãng xà khổng lồ trồi lên mặt nước ai ai cũng hoảng sợ và hét lên. Bất chợt tiếng đàn tranh vút cao trong không gian âm vọng vừa vui nhộn vừa dịu dàng. Ai cũng quay lại nhìn nó đang gảy đàn, từ những ngón tay của nó âm thanh như đang lan tỏa vào không gian mê hoặc tất cả. Con mãng xà lưỡng lự nhìn nó lắng nghe âm thanh trong trẻo, nó khẽ ngẩng lên nhìn mãng xà khổng lồ rồi cười hiền. Nụ cười dịu dàng mát lạnh, vẻ thanh thoát tao nhã toát ra trên từng sợi dây đàn. Ánh nhìn của mãng xà dịu lại, ngây ngất trườn lại gần đung đưa thân mình nhảy múa theo tiếng nhạc dịu êm.
Tiếng đàn ngừng lại mãng xà cúi đầu lại gần nó trông cảnh đó mà thót cả tim. Bây giờ giữa trán nó sáng lên một điểm sáng. Thiên nhãn mở ra con mãng xà càng cúi mình trước nó. Đọc suy nghĩ của mãng xà khổng lồ nó ngạc nhiên, mãng xà này xưa kia đã bị dòng họ nó nguyền rủa mà không rõ lý do, bây giờ phong ấn đã hết nhưng để hồi phục như xưa là chuyện không tưởng. Nó nói chuyện với mãng xà bằng những nốt nhạc,mãng xà đung đưa và dùng chiếc đuôi khổng lồ của mình nói chuyện với nó. Ai cũng trố mắt ra nhìn nó, nó mỉm cười đưa tay lên đầu mãng xà, một luồng sáng lóe lên. Mãng xà biến thành một cô bé mặc kimono màu xanh lục. Cô bé ngơ ngác nhìn nó rồi nhìn mọi người rồi ngẩng lên hỏi nó:
-Đây là....???
-Trả lại cho em hình dáng này hãy tu tiên đắc đạo đi!!
-Nhưng người ta bảo rắn thì không thể....
Nó đặt tay lên miệng cô bé mỉm cười nói:
-Ai bảo vậy??? Em đã thấy biểu tượng của Huyền Vũ thần chưa??? - Cô bé ngơ ngác rồi gật đầu. Nó cười nói tiếp.
-Bên cạnh huyền vũ có một con rắn khổng lồ. Vậy rắn cũng thuộc hàng thần ai bảo là loài rắn không thể tu tiên. Hơn nữa, người ta từ xưa tới nay trong giấc mơ mà gặp được rắn lớn khổng lồ đều cho là điềm may ai bảo rắn chỉ đem lại tai ương. Có nước rắn chính là người trao ấn kiếm cho nhà vua nữa kìa.... Nhiều lắm ngốc ạ. - nó xoa đầu cô rắn nhỏ. - Em đã ngủ suốt trăm năm rồi nên có nhiều thứ bây giờ vẫn chưa biết ta sẽ dạy!! Ta sẽ đưa em tới một nơi thật an toàn nữa!!
-Tạ ơn tiểu thư!! - Con rắn quỳ xuống nhưng nó không cho.
-Cảm ơn được rồi đâu cần phai quỳ thời buổi bây giờ quỳ sẽ bị khinh thường!!
Cô bé ngơ ngác nhìn nó rồi mỉm cười khúc khích vui vẻ.
-Dạ!!
Ông nội nó trố mắt nhìn anh chị nó không thể tin được. Nó còn điều khiển được mãng xà. Nó bế cô bé mãng xà trông như mới có 5 tuổi lên lòng vuốt nhẹ mái tóc, ngồi xuống ghế và mỉm cười:
-Mình không ngờ cậu còn có khả năng này nữa!! - Kaishi nói. Nó nhún vai trả lại.
-Mình thấy trên ti vi, hay hay nên tập làm theo thử sau đó mình luyện thành cái này thôi!!! Về mặt này lưu Ly giỏi hơn mình.
-Em họ cậu ấy hả?? - Shiki hỏi.
-Tất nhiên còn ai vào đây nữa!!
-Đó là ai vậy?? - Kaishi hỏi Shiki.
Trong khi Shi ki còn đang thao thao bất tuyệt về cô em gái của nó thì nó nhanh cười và liếc nhìn cô bé. Cô bé nhìn nó hỏi:
-Chị đặt tên cho em được không???
Nó mỉm cười suy nghĩ rồi hỏi lại:
-Em thích tên gì???? Ý chị là tên nước nào ấy???
-Như bình thường chị ạ!! - Cô bé tít mắt. Nó mỉm cười.
-Chị đặt cho em cái tên là Tuyết Cơ và một tên khác nữa là Yuri nhé!! Mong nhóc sau này suy nghĩ lúc nào cũng thanh bạch như tuyết và lớn lên sẽ đẹp như một đóa hoa bách hợp.
-Woaaaaaa!!! Hay quá!! Cảm ơn chị!!
Nó mặc kệ ai làm gì và nói gì cứ tiếp tục việc của mình chợt màn hình vi tính của nó chợt sáng lên. Mở laptop và lách tách. Chợt yuri liền hỏi:
-Đây là cái gì ạ chị???
-Máy tính xách tay hay còn gọi là laptop đó!!!
-Ngày trước em từng thấy máy tính rồi nhưng cái này thì chưa thấy!!!
-Ừ!! - nó mỉm cười. - Bây giờ nó mới thịnh hành mà!!
Nhíu mày nhìn vào thông tin mà mình vừa nhận được nó buông một câu lạnh lẽo:
-Chết tiệt!! Vặn cổ bọn chúng đi cho đỡ bực mình!!
Nó rút điện thoại ra gọi. Lập tức có người đứng sau lưng:
-Vặn cổ bọn chúng đi!!! Theo luật pháp mà làm tuyệt đối không thể tha thứ!!! hãy chắc chắn là việc chúng ta làm là hoàn toàn bí mật!!
-Tuân lệnh!!
píp........ píp điện thoại nó rung lên.
-Chị!!
-Ginny R.Whisley!!
-...............
-Thống kê lại chưa???
-..........
-OK!!
-............
-Mặc kệ đi chúng ta sẽ xử lý chúng sau!!
-..........
-Ừ!! bye bye!!
Nó cúp máy xem ra cũng chẳng có gì là tệ hại.
-Chuyện gì vậy??? - Shiki quay ra hỏi nó.
-Không có gì!! - Thở dài - Chỉ là tình hình tài chính tiền tệ thế giới đúng như dự đoán mà thôi!! Ginny lại sắp bị ép hôn nên nó gọi điện cầu cứu mình và Lưu Ly ấy mà. Không phải lo mình sẽ bảo Ly làm vụ này nhưng không nên nhờ Ly nhờ hiệu trưởng thì hay hơn.
Cả nhà tròn mắt nhìn nó. Ông nó lại gần nó lắp bắp:
-Yuki!! Cháu!! Cháu mạnh vậy từ khi nào!!
-Cháu cũng chẳng biết nữa, cháu chẳng quan tâm!! Nhưng cháu như thế nào thì mọi người thấy rồi đấy!! - Nó nhún vai chẳng thèm nhìn ai lơ đãng nói tiếp. Giọng nói chẳng quan tâm nhưng lại chứa đầy hàn khí lạnh lẽo âm u - Nếu đụng đến cháu và việc gì của cháu, nếu cháu không đồng ý thì đừng trách cháu vô tình!!
Thật không tin nổi một đứa trẻ mới 10 tuổi như nó lại làm được những việc mà người lớn gần như chẳng thể làm. Nó liếc nhẹ một cái nhìn sự im lặng đầy sợ hãi của mọi người nở một nụ cười thỏa mãn.
Quay sang bên kia với hai chàng trai đang ngồi uống trà chỉ có lơ đi toàn tập những gì nàng nhà ta làm. Nàng nhà ta thì lại tuôn ra một luồn khí lạnh khiến 2 cốc trà kia đang nóng lập tức đóng băng. Không còn gì để nói nhìn khuôn mặt thản nhiên uống trà đá kia thì rõ là nàng đang bực mình. Kaishi mở miệng đánh trống lảng:
-Cậu định khi nào tập!! Không định thua trong vụ khiêu vũ đó chứ!! - Nó liếc cậu một cái rồi quay đi bỏ lại một câu:
-Còn lâu!!
-Vậy sao ở đây??
-Đó là sở trường của mình!! lo làm gì!! Mà hình như đó cũng là sở trường của cậu mà không phải chứ???
-Mình từng nhảy với cậu rồi nhưng giờ mới biết đó!!
-Haizzz.... Vậy bỏ đi!! Vấn đề là bây giờ làm thế nào để 2 cậu về lại như cũ đây!!
-Mình nghe nói có di hồn đại pháp mà!! - Shiki ngây thơ nói. Nó giật mình khựng lại, sau đó quay đi và để lại một câu:
-Shiki!! Nếu cậu muốn chết thì bảo mình dùng di hồn đại pháp với 2 anh em cậu!! Dùng nó với Kaishi thì không sao nhưng cậu thì chết chắc đó!!
-Tại sao???
Nó thở dài không muốn nói và bỏ đi, không quên để lại một câu:
-Mình không thích nói chuyện này!! Mình mệt cho mình đi nghỉ cái đã còn đưa cô bé này tới nới tu luyện nữa!!
Nó bỏ về phòng. Căn phòng ấm áp, nó dọn một chỗ trong tòa nhà lớn của mình cho cô bé Yuri nằm. Nó thật sự mệt mỏi, nó không muốn làm Shiki và mọi người thất vọng nhưng sớm muộn nó cũng phải nói Shiki đã chết rồi cậu sống được chỉ là nhờ linh hồn mang theo phép thuật của Kaishi mà thôi. Rồi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Bên ngoài cánh cửa, phía xa xa kia trên một mỏm đá một người phụ nữ già hình dáng kỳ dị nhếch mép cười thầm. Đôi môi đỏ như màu máu đã thâm lại vậy. Nước da được đánh phấn nhưng không che hết đi được làn da nhăn nheo vì quá già của mụ.
-Tuyết Trinh cô cũng được lắm thật sự khâm phục một cô gái gần như không có điểm yếu nào như cô!! Ta sẽ giúp cô đưa tất cả trở về ban đầu!!!
Nụ cười quỷ dị vẫn tiếp tục. Nó giật mình bật dậy, trong giấc mơ nó nhìn thấy người phụ nữ đáng sợ đó. Một dự cảm chẳng lành tràn tới, nhưng hiện sẽ chưa có gì xảy ra cả. Nó bước sang phòng của mãng xà. Nhẹ nhàng giăng kết giới khắp nhà. Đúng lúc ấy một luồng khí màu xanh lục quỷ quái cũng trà tới nhưng chậm hơn kết giới một bước. Luồng khí bị đánh tan, mụ ta tức giận nghiến răng:
-Cô được lắm Yuki!! Hãy chờ xem đi!!
Nó như nghe được từng lời rõ ràng của mụ. Khẽ cười nhẹ:
-Tôi đang chờ đây!!
Sáng sớm hôm sau lo lắng nên nó đưa mãng xà vào học viện. Nó không muốn kéo cô bé này dính vô truyện riêng của nó. Chợt cửa phòng nó mở ra, nó quay lại:
-Quả nhiên là cậu!! - Trước mắt nó là Kaishi.
-Vậy đứng là người dăng kết giới trong nhà là cậu??
-Đúng vậy!! - Nó thản nhiên trả lời. Cậu lại hỏi nó:
-Mình có thể đi cùng chứ??
-tốt thôi!! - Nó nhún vai. - Thực ra mình chỉ tới học viện đưa cô bé gửi ở đó thôi mà!!
-Vậy đi thôi!!
Nó cắm chiếc chìa khóa vào cửa vặn một cái, cả không gian bừng sáng. Khi những luồng sáng đó dứt cậu thấy mình và nó đã đứng trong học viện từ lúc nào. Giao cô bé cho học viện xong nó bước ra ngoài cậu chỉ biết đi theo nó thôi.
-Có vẻ như cậu đã vào học viện nhiều lần rồi nhỉ???
-Ừ!! - Giọng nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó lo lắng. Nhận ra điều đó cậu quay lại hỏi nó:
-Cậu sao vạy???
Dừng bước trước cánh đồng hoa màu trắng. Ở đây rất rất nhiều hoa tuyết trắng muốt, loại hoa mọc tựa như tự nhiên vây lấy dòng nước lạnh lẽo từ núi băng chảy xuống. Sương khói nơi đây kết hợp với nắng sớm tạo nên một nơi tuyệt đẹp như tiên cảnh vậy. Nước chảy mây trôi lững lờ trông nó như một mỹ nhân ẩn hiện sau làn khói mây nơi tiên cảnh vậy. Điều đó làm Kaishi đờ ra mất một lúc. Nó mở miệng làm cậu tỉnh lại.
-Mình cảm thấy rất sợ!! Khi quyết định cho cậu và Shiki trở lại mình không biết quyết định đó có đúng hay không???
-Tại sao vậy???
-Thực tế mọi thứ đã bị đảo ngược!! Mình không như xưa cũng chính vì chuyện này.
Cậu nhìn nó bất ngờ. Nó thay đổi phải chăng do quyết định đồng ý hoán đổi của cậu và Shiki. Nhưng điều nó sợ là gì chứ?? Nó ngồi xuống bên bờ cỏ cạnh dòng suối, đưa bàn tay lùa vào dòng nước mát lạnh rồi trả lời cậu:
-Khi mình đưa cả 2 cậu trở về đúng vị trí của mình thì chắc chắn một trong 2 người sẽ chết. Mà không người chết chắc chắn là Shiki!!
-Sao??? - Cậu thực sự bất ngờ.
-Vì!! - Nó quay lại nhìn cậu ròi quay đi khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ lẫn bất lực - Shiki vốn đã chết rồi nhưng sóng lại được là nhờ chuyển sang thân thể cậu mà thân thể của Shiki cũng tiếp nhận năng lực của cậu nên mới sống được. Đưa cậu trở về làm nguyên linh trong người cả 2 hợp nhất trong cậu, Shiki sẽ mất đi khả năng đã duy trì sự sống của cậu ấy. Và ... - Nó nuốt nước bọt khó khăn nói ra - Cái chết là không thể tránh được.
Cậu gần như nhận ra vấn đề, chợt trong suy nghĩ của cậu nảy ra một ý. Khều tay nó cậu bảo nhỏ:
-Mình cóa ý này!!
-Ý gì vậy??? - Nó nhíu mày.
Kéo nó lại gần thì thào vào tai nó cái gì đó. Không hiểu sao như bắt được vàng, mắt nó sáng lên lấp lánh. Ôi! Nó vỗ đầu mình có thế mà nó không nghĩ ra nhỉ??? Không để ý tới nó nữa cậu lại thở dài mà nói:
-Quên mất nhưng đó lại là chuyện hi hữu không thể làm được!!
Nó không thèm nghe thay vào đó là kéo cậu chay luôn. Bất ngờ cậu vừa chạy vừa hỏi:
-Cậu đưa mình đi đâu đó!!
-Đi bảo cái người làm được chuyện này làm chuyện này chứ sao???
-Hả???
Nó quay lại nheo mắt trông vô cùng đáng yêu làm suy nghĩ của cậu ngừng lại:
-Yên tâm mình biết người làm được chuyện này!! Cô nàng này là cấp dưới của mình không cần lo đâu!!
.............................................................
Và không biết cả nó và cậu đã làm gì nhưng trở về thì có vẻ hớn hở ra mặt.
Come Back
Dưới bóng một cái cây khổng lồ một cô gái đang nhìn xuống mặt nước trong xanh, phía trên cành cây một cậu bạn đang ngủ với cuốn sách úp trên mặt.
-Cuối cùng cậu cũng tới rồi!! - Cô gái quay mặt lại, mái tóc đen ống ả lấp lánh ánh sáng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đặc biệt đôi mắt có màu xanh núi khá lạ lùng.
-Quỳnh Thư!! Nói vậy là
-Ừ!! Nhưng cần giới thiệu chút đã chứ!! - Cô bạn cừoi chỉ về phía cậu.
-À!! Giới thiệu đây là một trong hai anh em nhà Yohishima. Kaishi yohishima
-Rất hân hạnh!! - Cô bạn đưa tay ra bắt một cách lịch sự. - Tôi là Thủy tinh trong tam đại kim tướng của Bạch hồng hội Bùi Nữ Quỳnh Thư.
-Hân hạnh gặp mặt!! - Kaishi cũng lịch sự lại và hỏi lại - Cậu biết rõ việc chúng tôi tới đây???
-Đúng vậy!! - Thư gật đầu xác nhận.
-Chỉ còn cách cho cậu ta xuyên khong thì mới sống được thôi!!
......................
End come back.
Không ai nói với ai một câu nào nhưng xem ra là khá ổn đó. Nó cười hài lòng rồi về phòng ngâm mình trong nước nóng không quên giăng kết giới dày đặc. Người đàn bà ngoài kia vẫ chưa hay biết rằng nó đã sẵn sàng việc đối phó. Kẻ cản đường những cuộc thay đổi số phận này đã bị bóp chết từ lâu rồi.
Nó bước ra khỏi phòng với vẻ cao ngạo hàng ngày. Bây giờ trong các quận chúa thuộc dòng họ Machika thì nó là người mạnh nhất, bước vào phòng thản nhiên lướt qua mặt của mọi người trong gian đình, phân tích nhanh chóng tình hình trước mắt. Nó bước lại gần một chiếc ghế khá kín đáo ngồi, nó ngồi đó với một cảm giác lạnh lẽo nhưng bình yên. Một cảm giác muốn ở một mình, đúng, nó không thích những nơi thế này. Lạnh lùng mà vẫn nổi bật giữa đám đông. Nó mặc một bộ váy xanh dương lấp lánh mát lạnh, đồ phụ trang như ruy băng, guốc cùng màu, cũng láp lánh hòa với màu xanh ánh bạc của đôi mắt đẹp lạ lùng. Mái tóc nó mượt mà buông xõa, được chải khéo nếp uốn không dính vào nhau mà thay vào đó suối tóc mượt mà tuyệt đẹp.
Tất cả khi nó bước vào đều thinh lặng. Thứ nhất, nó là quận chúa. Thứ hai, nó vốn có địa vị ngầm không tầm thường, dù chưa rõ như thế nào nhưng những gì nó làm quả thực khiến người ta ngờ vực, thế lực sau lưng nó vô cùng lớn. Thứ 3, nó quá đẹp. Phải nó vống không trang điểm mà vẫn đẹp tự nhiên một cách sững sỡ, nó ngồi đó, tĩnh lặng không gây sự chú ý nhưng lại nổi bật vì điều đó. Nó ngồi im với nó lúc này chính là: "Nản hết chỗ nói!! Sao mình lại đồng ý tham gia chứ?? Chọn chòng hả có chết cũng không nghe lời!! Mà không sao thế cũng có cái hay để xem. Tuy nhiên, bực mình chọn thì chọn mau đi ở đó làm gì?? Nhìn chưa chán hả hay muốn ta móc mắt các ngươi ra!!" Phải nàng nghĩ vậy đó ạ. Cho tác giả xin, nàng hãy coi lại đi. Tụi nó chỉ có ngó nàng thôi đấy!! Tác giả trong chớp mắt bị đóng băng cứng ngắc chạy không kịp.
Cậu ngồi đó quan sát nó một lúc rồi lại thản nhiên uống trà. Tiếp xúc quá nhiều với sự xinh đẹp của nó cậu đã quen rèn cho mình sự bình tĩnh khi trông thấy vẻ ngoài của nó rồi.
Nó bây giờ thì đang phát điên lên được khi bị nhìn, và đôi mắt lạnh đi thấy rõ. Mọi người ai cũng vội vàng kéo con mình chuyển sang vấn đề khác. Tức giận nó đứng dậy lại gần chỗ Kaishi ngồi xuống thản nhiên uống trà:
-Cậu có thích mình không??
- .... Khục ....Khục.... - Chàng này đang sặc nước.
Nghe nó nói câu đó tất cả mọi người đều trợn mắt lên nhìn trong khi nó thì đang cười một cách thích thú. Cậu ngẩng đầu lên nhìn nó, mặt còn đỏ au vì bị sặc. Nhìn cái mặt của nó lúc này thì cậu không biết nói sao nữa. Tính toán một lúc cậu cúi đầu suy nghĩ rồi, cười nhẹ:
-Đúng!! Có chuyện gì sao???
Nàng nhà ta thì không biểu hiện gì tuy nhiên trong lòng lại là: "tên chết tiệt mất vui!!". Cậu nhà ta thì lại đắc ý và: "muốn biến đây thành trò cười à!!". Chưa kịp nghĩ tiếp ngay lập tức, đã thấy nàng nhà ta ngồi lên đùi tay choàng qua cổ. Không chỉ cậu sững sờ mà tất cả mọi người ngồi đó đều cứng đơ như vậy. Trong đầu nó thì lại nghĩ là: "Không biết sẽ thế nào nhỉ tò mò quá.... nhưng nếu thoát được bọn kia cung tốt". Nói là làm Nó nhảy lên đùi Kaishi ngồi làm cậu đờ ra.
-Cậu làm cái gì thế??? - Cậu hỏi. Nó thản nhiên rồi nhìn cậu bắng ánh mắt kỳ lạ nói đúng ra là ái muội, nó mỉm cười dịu dàng. Tất cả đều đơ ra nhưng sự ghen tỵ hiện rõ trên mắt:
-Vậy cậu công nhận rồi thì làm bạn trai mình nhé!!
Tim thoáng đạp nhanh nhưng nghe xong cậu đó. Cậu ôm đầu, hỡi trời, cậu lạ gì cái kiểu này của nó nữa chứ?? Chắc chắn là muốn trốn tụi kia rồi. Vuốt mặt một cái, suy nghĩ một lúc cậu kéo nó lại ghé sát vô tai nó:
-Mình sẽ được lợi ích gì đây??? - Nó cười làm cho mọi người tý nữa ngất vì xịt máu mũi. Ghé sát tai cậu nó nói nhỏ:
-Làm người yêu của mình!! - Mắt nó đảo nhanh và miệng cười thích thú. - Có điều cậu có quyến rũ được mình không thì đó là việc của cậu!!
Nó bỏ ra thơm một cái lên trán làm cậu đơ ra. Nó cười thú vị rồi nói tiếp:
-Vậy là đồng ý rồi nhé!! Bye bye!! Anh chàng người yêu của tôi!!
Xong nó đứng dậy bước ra khỏi phòng, mặc cho ai đó tim đau nhói. Shiki cười buồn rồi nhìn đi chỗ khác, có lẽ cậu luôn là người thừa ở nơi đây rồi. Chẳng ai để ý tới cậu cả, chưa kể cậu không thể thay thế Kaishi. Kaishi nhìn em trai mình và nói:
-Anh xin lỗi nhưng cô ấy chỉ trêu đùa thôi!!
-Nhưng người đó luôn là anh!! Em luôn muốn được như thế nhưng chưa bao giờ cô ấy....
-Em từ bỏ sao??? - Cậu ngừng uống nước rồi hỏi lại. Shiki chỉ khẽ gật đầu:
-Cho nên mau hoán đổi lại đi, em không thích 2 người như vậy với cơ thể của em!!
Sốc thôi không nói nữa, Kaishi cảm ơn mình có một cậu em vị tha như vậy. Khẽ cười cậu nói nhỏ vào tai Shiki:
-Anh mong em sẽ có một cuộc sống mới đầy thú vị!!
-Ơ!!
Shiki ngơ ngác chưa kịp trả lời thì Kaishi đã đưa tay chào rồi bỏ ra ngoài rồi. Nó đã đứng đó từ lúc nào, không khoác áo khoác, ngoài trời tuyết còn rơi lạnh. Chiếc váy nó mặc là váy 2 dây hở vai ôm lấy thân mình từ eo trở xuống lại tỏa tròn xếp nếp 3 tầng. Nó có đi tất thì không lo nhưng nó đứng vậy ăn mặc phong phanh thế kia. Cậu lại gần khoác lên người nó chiếc áo choàng lông màu trắng của nó treo trên giá. Thoáng có người khoác áo cho mình nó giật mình quay lại nhìn:
-Kaishi!!
-Lạnh đó sao lại ở đây??
-Mình đang lo cho thập đại mỹ nhân!!
-Thập đại mỹ nhân???
-Ừ!! Chỉ sau tam đại kim tướng trong Bạch hồng hội do trực tiếp Thủy tinh chỉ huy mình nghĩ cũng không đáng lo!!
-Cậu nghĩ nhiều rồi!!
Chợt tiếng nhạc vang lên, bản khiêu vũ đã bắt đầu. Cậu nhìn vào trong sảnh mỉm cười:
-Đã lâu rồi nhỉ?? Mình có thể mời Bạch hồng vương nhảy một bản không???
-Gọi thế không nhảy đâu!! - Nó nhíu mày.
-Vậy quận chúa Yuki Machika nhé!! - Cậu cười cúi chào rồi chìa tay ra mời nó nhay.
-Yuki gọi vậy là được rồi!! - Nó mỉm cười rồi nhún chân chào đáp lại và đặt tay mình lên tay Kaishi.
Vũ khúc bắt đầu cũng bắt đầu một sự rung động mới.
Nó không nói thêm gì thay vào đó là khẽ mỉm cười nhìn cậu và bước theo điệu nhạc. Thả hồn vào tiếng nhạc du dương chỉ lắng nghe và cảm nhận thả lỏng mình để đôi chân tự bước theo tiếng nhạc. Một chút gì đó lạ lùng vang lên trong nó, như bản nhạc đang chơi kia đang rung lên những vũ khúc của tinh yêu, nó cùng con tim dường như cũng đang rung lên theo những âm thanh tuyệt vời đó.
Chợt người ta xuất hiện ở lan can ngày càng đông. Nó vẫn chẳng để ý điều đó, trong nó bây giờ chỉ còn tiếng nhạc mà thôi. Cảm nhận được điều này nơi nó, Kaishi khẽ mỉm cười ghé sát lại và tai nó mà thì thầm:
-Cậu nhảy đẹp lắm!! – Nó ngước lên, khẽ nhìn cậu rồi cúi xuống khẽ cười mỉm che dấu vẻ mặt đáng yêu lúc này của mình. Rồi nó ngước lên nhìn cậu lấy lại vẻ nhẹ nhàng tự nhiên mà đầy tự và nói:
-Cái đó cũng còn phải cần nhờ người phối hợp nhảy cùng mình nữa!! – Vâng một câu khen khéo và cậu cũng hiểu được phần nào nó nên mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu nhận ra sự bối rối trong long nó mà cố kìm nén lại. Ghé lại gần tai ó cậu nói:
-Nếu đã thích thì nói!! Đừng kìm nén quá trong long không tốt đâu!!
Đúng lúc ấy vũ điệu ngừng lại. Nó khẽ đỏ mặt nhanh chóng cậu kéo nó vào lòng. Giữa mùa đông lạnh giá hơi ấm tỏa ra khẽ làm trái tim nó rung lên. Nó đẩy nhẹ cậu ra và bảo:
-Còn phải xem xét lại cho kỹ đã. Mình không muốn hối hận cả đời như mẹ mình đâu!!
Nó mỉm cười chợt tim nó thắt lại. Tại sao?? Mẹ phải đó là điều nó lo sợ nhất, nó không muốn giống như mẹ mình. Cứ ngỡ là tình yêu nhưng không phải, cố đâm dầu vào một tinh yêu đơn phương để tới khi có được rồi mới biết rằng mình sai và sai rất nhiều. Nó chợt nhớ tới một câu nói của mẹ ngày trước lúc cả 2 mẹ con trò truyện.
Come back: Quá khứ.
-Yuki!! Không cái gì là có thể đạt được như ý muốn của ta nhất là trong tình cảm. Mình không thể ép người ta thích mình!!
-Con biết!! Con chỉ nói chuyện vậy thôi chứ con chẳng bao giờ muốn ép người ta bất cứ chuyện gì hết!! – Nó ngây thơ nhìn mẹ nói.
-Ta không muốn con giống ta!! Trong tình yêu khi nào cần nó sẽ tới đừng ép mình vào bất cứ một ai cả!! Bởi vì nếu người đó không dành cho con thì có dùng cách nào đi nữa thì người ấy vẫn không thuộc về con!! Lòng người không thể ép buộc con ạ!!
-Vâng!!
Cô bé ngày đó dựa vào vai mẹ.
End quá khứ.
Nó lặng lẽ quay về phòng mình không để lại dấu vết. Cậu cũng kiếm chỗ kín đáo ngồi suy nghĩ. Nó là vậy thật lạnh lẽo, cậu gần như cảm nhận được gì đó từ nó. Sợ hãi khi gần tới tình yêu, không dám bước tiếp dù biết sẽ được yêu. Đúng nó mong muốn yêu và muốn được yêu nhưng trong trái tim và trong long lại bị tổn thương bởi chính tình yêu của cha mẹ. Điều đó chợt làm nó sợ.
Khẽ ngâm mình trong làn nước ấm trong phòng. Nó khóc, khóc vì nhớ mẹ.
Come back quá khứ:
Cô bé bước vào trong căn phòng. Khẽ lay lay tay mẹ như mọi ngày:
-Mẹ!! mẹ ơi mẹ dậy ăn chén cháo và uống thuốc đi!! Con mang lên cho mẹ nè!!
Chợt chạm và bàn tay lạnh băng của mẹ và rồi gọi mãi mẹ không dạy khuôn mặt cô bé ngập tràn sự sợ hãi và nước mắt:
-Mẹ!! mẹ!! Không đâu mà!! Mẹ đừng làm con sợ!! Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi!!
-Mẹ đừng bỏ con mà mẹ ơi!! Hu hu hu…..
Phải tiếng khóc vang lên đơn côi đầy đau khổ cũng mang theo sợ hãi tới với trái tim bé nhỏ đó về tình yêu. Phải cái lúc đau khổ nhất lại không ai xuất hiện, không một bàn tay nắm lấy tay nó, bàn tay bé nhỏ đã từng bị buông ra rồi được nắm lại giờ bàn tay nắm lại bàn tay bé nhỏ ấy đã vĩnh viễn ra đi.
………………………………………….
-Không!! Không được đưa mẹ tôi đi!! Mẹ tôi chưa chết trả lại mẹ cho tôi!!
Chiếc quan tài ngừng lại không đưa vào lò hỏa thiêu ngay. Đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt lạnh giá của mẹ, nó khóc nức lên chợt nhận ra mẹ đã mái mãi đi mất rồi. Chợt giọng nói từ linh hồn còn sót lại của mẹ nó vang lên:
-Mẹ đã chết rồi có làm gì mẹ cũng không thể sống lại được!! Yuki nghe mẹ nói đây, con sinh ra có một sứ mệnh quan trọng phải làm!! Đó là điều con sớm sẽ phải đối đầu, mẹ sẽ luôn dõi theo con dù ở bất cứ đâu!! Yuki dũng cảm mạnh mẽ lên vượt qua nỗi đau này nhé!! Hãy giúp mẹ hoàn thành nốt việc mẹ chưa làm!! Và mẹ xin con hãy để mẹ trở về với cát bụi một cách thanh thản.
-Mẹ mẹ ơi!! Xin lỗi!! Con xin lỗi!! Con sai rồi Yuki sai rôi!!
Nó đã mất rất nhiều nước mắt để đưa mẹ vào lò hỏa táng rồi lại đưa mẹ ra biển hòa tro cốt mẹ và biển khơi. Và ngay lúc ấy nước mắt nó chảy dài:
-Mẹ an nghỉ bình yên nhé!! Con mãi yêu mẹ!! Mẹ hãy yên tâm những gì mẹ làm Yuki sẽ tiếp tục.
Và người đi cũng đem theo hơi ấm cuối cùng sưởi ấm trái tim ấy. Và trái tim băng giá ấy lại đông lại không biết tới bao giờ mới chảy ra.
End come back
Đó là một trong những phút giây hình thành nên Yuki Machika nàng công chúa băng giá!!
Khẽ ngước đầu nhìn lên trần nhà một cảm giác gì đó lạ lung mà suốt từ hôm qua tới giờ nó không lý giải nổi. Lâu lắm rồi nó mới lại khiêu vũ, mới lại nhảy cùng cậu. Nhưng ở đâu đó trong vòng tay, đôi mắt và khuôn mặt của cậu ẩn chứa một cái gì đó rất khó tả. Nó không biết nhưng ở bên Kaishi thì dường như băng giá trong trái tim nó đang tan chảy. Có lẽ thiên thần đã tới với nó và đem lại cho nó nụ cười rồi. Khẽ cười nhẹ vu vơ bâng khuâng vì chuyện đó nên kết quả là nó không có ý định tham gia trà đạo ngày hôm nay.
Nó ngồi một mình trong phòng tận hưởng cảm giác yên lặng tuyệt đối. Nó không thích ồn ào, chợt mỉm cười nhẹ khi nghĩ về cậu nhưng nó thấy mình đúng. Bản thân nó cũng chưa xác định được tình cảm của mình với câu. Nó thích là tâm hồn của Kaishi nhưng thực tế nó lại có cảm giác gì đó thật xa lạ khi nó chạm vào Kaishi. Khẽ thở dài nó lại cắm những bông hoa trắng muốt như tuyết lên chiếc lọ bé nhỏ, nó đang cắm hoa nghệ thuật theo lối cổ của Nhật Bản (hoa đạo). Điều này làm nó thích hơn khi phải tham gia những bữa trà đạo. Nó không thích ồn ào vì người khác không khí có nhiều lời nói, nhiều mùi hơi người làm nó khó chịu. Những người như anh em nhà Yohishima cũng như sao trên trời vậy.
Chợt “Rầm” cánh cửa phòng bật mở. Lạnh lung, nó liếc đôi mắt ra nhìn một cách khó chiu. Người đứng trước cửa là anh họ nó, nó hỏi:
-Chuyện gì???
-Sao lại lạnh nhạt với anh em trong nhà thế?? – anh nó cười lấy long. Nó nhếch mép cười khỉnh rồi đưa đôi mắt coi thường lạnh giá về phía người đó.
-Các người đủ tư cách nói câu đó ra với tôi sao?? – Người anh họ im, một cảm giác lạnh giá khi đối mặt với nó. Nó không thèm liếc nữa cho mỏi mắt thay vào đó là lạnh lùng – Cút!!
-Em!! – Anh ta mặt tức giận đến tái đi. Nó nhỏ tuổi hơn vậy mà lại quyền lực hơn thì đó lại là điều với anh ta không thể chấp nhận được. Đã vậy còn bị nó nạt nữa chứ. Nín giận anh ta nói – Ai cũng muốn gặp em nên anh được ông bảo lên mời em xuống đây.
-Cáo với ông!! Hôm qua tôi dầm tuyết nên bây giờ cơ thể tôi không tốt!! Để sau đi!!
Không thể nói thêm câu nào anh ta liền đi xuống. Cánh cửa vừa khép lại một lúc sau ngoài lan can ban công tầng 2 một luồng khí mạnh thổi vào. Không cần nhìn cũng đóan được là ai, thở dài nó hỏi:
-Cậu không thể đi cửa trước sao??? – Vâng một anh chàng đang vắt vẻo trên ban công, không ai khác ngoài Kaishi. Dù là một thằng nhóc nhưng ăn mặc lịch lãm như mọt công tử vậy. Cũng phải thôi một trong 2 cậu quý tử nhà Yohishima mà. Kaishi buông một câu đáng lẽ không nên hỏi:
-Cậu đang gây sự với anh chị em mình đấy à??
-Đúng thế đó!! Mình không thể để gia đình lợi dụng mình được nên tuyệt đối không nhúng tay cũng như không thể nương tay với người trong gia đình. Họ sẽ lợi dụng mình, còn nếu không thì người ngoài sẽ nắm gia đình mà điều khiển mình.
-Cậu sẵn sàng chưa??
-“sẵn sàng” ?? – Nó nhíu mày quay lại hỏi tỏ vẻ không hiểu ý của cậu.
-Thì đưa mình và em mình trở lại như cũ chứ sao???
-Cậu vào đây!! – Cậu bước vào phòng nó, nó làm phép lên người Kaishi.
------------------------
Một lát sau, nó xuất hiện ở tiệc trà đạo. Nó mặc trên người một bộ kimono màu hồng nhạt bước vào, cái khí chật lạnh lung vốn có làm không khí trở nên yên tĩnh hơn. Nó liếc qua mọi người ròi nhìn Shiki và nói:
-Đi thôi Shiki!!
Kaishi cũng xuất hiện sau lưng nó từ khi nào. Nó chẳng quan tâm tới ai hết chỉ yêu cầu Kaishi và Shiki đi theo nó. Ngay gần như lập tức nó bị anh em họ công kích.
-Em thật không biết điều!! Em bảo bị ốm mà lại như thế này à??
-Có mà tranh thủ đi hẹn hò thì có.
…..
Nó bật cười:
-Ha ha ha!! Các người có tư cách nói thế với tôi sao?? Xuất hiện trong các bữa tiệc tôi được lợi gì chứ?? Chưa kể là các người đối xử với tôi như thế nào nữa đó?? – Nó quay lại nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng không chút ác ý. – Nói thật!! Những gì các người gây ra cho tôi lớn hơn các người tưởng đó. Còn nữa, nếu dám động vào Bạch hồng vương này thì đừng bao giờ nghĩ Bạch hồng hội sẽ tha cho các người!!
Nó quay người bước đi để lại một sự im lặng đầy sợ hãi. Vâng điều khiến họ sợ chính là 3 từ “Bạch hồng vương”. Chợt ông nó cất tiếng gọi, nhưng có vẻ khó khăn:
-Cháu nói Bạch hồng vương và Bạch hồng hội là sao?? – Khẽ quay lại nhìn nét u ám trên khuông mặt mọi người cười nhẹ. – Có lẽ ông phải biết nhiều hơn chứ nhỉ?? Cháu nhớ ông là người đứng đầu gia tộc Machika hùng mạnh mà!!
Ông đờ ra tất nhiên là biết nhưng ông lại không ngờ Bạch hồng vương là cháu gái mình.
-Chuyện hôm nay xem như không biết!! – Kashi chợt cất tiếng nói – Nếu không thì than phận Bạc hồng vương bại lộ thì kẻ đã tiếp lộ thông tin sẽ là kẻ kém may mắn nhất thế gian đó!!
Nó phẩy tay rồi nói:
-Bỏ đi!! Không sao đâu!! Nhớ được mới lạ đó!!!
Nói xong nó cùng Shiki và Kaishi đi. Điểm đến chính là vách núi cách nhà nó 3km
Nó và cả 2 anh em nhà Yohishima đứng đó chờ một lúc. Lát sau, thông tin của Thủy Tinh được truyền theo thần giao cách cảm tới với nó: “Tất cả đã sẵn sàng!! Cậu làm đi Tuyết Trinh!!”. Nhắm mắt tiếp nhận xong thông tin đó nó mở ra và quay lại bước lại gần cả 2 người.Bàn tay phải naang lên miệng nhẩm theo lời của “Di hồn đại pháp” hai linh hồn tách ra nhanh chóng hoán đổi trở lại như ban đầu. Vây quanh 2 người bây giờ là một chum sang trắng lấp lánh màu lam nhạt. linh hồn và năng lực đang trở về với Kaishi thực sự.
Chợt một luồng khí u ám làm nó hơi sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nó tạo ngay một gương chắn khổng lồ. Vừa lúc chùm sáng xanh lục ma quái đó phóng tới, tấm gương nổ tung mà chùm năng lực cũng bị phản lại tạo một tiếng rít ghê rợn nhưng cuối cùng cũng nổ tung trong không gian. Tăng cường lực ép để đẩy nhanh việc chuyển dịch linh hòn làm nó bị kiệt sức. Nó thở hổn hển, người đánh nó chính là mụ già hồm trước đã tấn công 3 đứa nó khi chống lại bạch tuộc đất. Lại thêm một chùm sáng nữa, nó kiệt sức mất. Đúng lúc ấy thân thể Kaishi mở to mắt hút nhanh linh hồn về sau đó, nó cũng giật mình khi có một lực cực mạnh xen ngang. Chợt có người đỡ nó dậy ngước lại:
-Cậu là Shiki??? – Nó nhíu mày hỏi.
-Đúng!! – Gật đầu xác nhận
-Chết tiệt!! - mụ ta hét lên – Shiki Yohishima ngươi đã chết rồi thì đừng hòng sống!!
Chùm sang xanh ma quái đánh thẳng về Shiki và nó. Đẩy nó sang một bên, một chùm năng lực xanh dương lẫn bảy sắc báo lấy cậu. Shiki ngã xuống vách núi và biến mất giữ lưng chừng vách núi. Nó lấy lại nhịp thở, quay lại cho mụ ta một lưỡi gươm tuyết găm vào giữa ngực. Mụ già ngã xuống nhìn nó đầy oán hận.
-Cô… cô…
-Đối đầu với ta chỉ có nước chết mà thôi!! Giờ còn oán hận cái gì nữa?? – Nó quay đi lạnh băng nói tiếp. – Còn nữa người đàn ông đứng sau lưng ngươi là ai???
Mụ ta giật mình “Sao nó biết??”. Tất nhiên là nó biết rồi, nó theo dõi mụ mà, âm thầm không có bất kỳ tiếng động nào. Chợt mụ ré lên kêu gào, nó giật mình quay lại, một nười dàn ông xuất hiện vứi vẻ mặt khá là bặm trợn. Hắn nhìn mụ và nói:
-Kết thúc nhiệm vụ của ngươi ở đây là được rồi!! Mụ tan chảy thành nước trong tiếng kêu gào:
-Ngài!! Xin ngài tha mạng tôi sẽ lập công chuộc tội mà!!
-Thuộc hạ của ta không cần kẻ như bà nữa!!
Mụ biến mất trước đôi mắt lạnh lùng tới đáng sợ của nó. Kaishi quay lại nhìn cậu thấy nó thản nhiên vô cùng tất nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy người chết nhưng thái độ của nó làm người ta phải rùng mình. Nhìn thân thể người đàn bà đó tan ra thành nước máu me tràn đầy xung quanh thậm chí người ta cảm thấy buồn nôn khi nhìn vào cái vũng nhầy nhầy trên mặt đất dính đầy máu. Cái xác như bị nghiền nát ra vậy. Đến cậu đã nhìn không biết bao nhiêu cái chết cũng chưa từng thấy một cái chết nào đáng sợ tới vậy.
Nó thì thản nhiên tới đáng sợ, nó thấy không ít rồi. Tên đó quay lại nhìn vẻ thản nhiên tới đáng sợ của nó mà không khỏi rùng mình. Có thể nói nod không hổ cái biệt danh công chúa tuyết lạnh lùng tàn nhẫn. Nó khẽ nhếch môi nhìn người đàn ông đứng trước mắt cười nhẹ và nói:
-Hân hạnh!! Dường như ông là kẻ đứng đằng sau chuyên cản trở tôi thì phải??
-Thì sao??? – Hắn giờ mới bừng tỉnh vì câu nói của nó. Hắn không ngờ nó nhìn thấy sự tàn ác trước mặt mà còn thản nhiên được như vậy. – Đúng là ta!!
-Tại sao lại xen vào chuyện của tôi??? - Nó lạnh lùng hỏi.
-Vì mẹ cô đã giúp người đàn bà đáng ghét đó!! Chỉ là tôi không ngờ cô sinh ra lại là một cô gái băng giá, tàn nhẫn như vây thôi!!
Lão mỉa mai nó là đồ độc ác. Nó hừ nhẹ một cái, sắc mặt trầm xuống lộ rõ sự sát thương lạnh giá. Đúng là chó chê méo lắm lông, hắn chê nó mà không nhìn lại mình đi. Hắn tàn nhẫn hơn nó gấp bội. Nó cười lạnh một cái rồi trả lời:
-Cũng chỉ là không thua ông thôi!! Xem ra có kẻ còn tàn nhẫn hơn tôi gấp bội!! – Nó cười một cách khinh thường.
-Con nhóc chết tiệt!!
Ngay lập tức một chùm sáng ma quái tấn công nó. Chỉ tiếc là bây giờ là vào khoảng thời gian tuyết đang rơi mà thôi. Nó cười nhẹ một cái, đưa tay bắt chéo trước ngực lẩm nhẩm đọc thần chú, ánh sáng xanh tỏa ra từ người nó. Xoay người một vòng, luồng sáng của nó chẻ đôi đòn tấn công kia, quả cầu sáng xanh lam sau lưng nó hiện ra một trận pháp khổng lồ. Đốm sáng trên tay nó được đưa thẳng lên trên đầu. Mở mắt khẽ cười nhẹ, nó như hút lấy không khí xung quanh:
-Triệu gọi phong long!! – Nhẹ nhàng không ép buộc, không hô to nhưng là một câu ra lệnh.
Một con rồng gió trong suốt hiện ra làm tuyết bay mù mịt tấn công lại, hắn nhanh chóng chạy trốn. Bởi lẽ tình hình bất lợi cho hắn rồi. Gió ngừng lại nó buông một hơi thở dài:
-Trốn mất rồi!!
-Cậu không nghĩ rằng cậu hơi quá tay với hắn chứ?? – Kaishi bước lại gần nó và hỏi
-Không đâu!! Mình mạnh hơn bởi vì thời tiết ở đây ủng hộ mình thôi!
-Mình có cảm giác cậu thích dùng thần chú băng tuyết nhỉ??? Thậm chí thành thạo và còn rất mạnh nữa!!
-Thì đó là sở trường của mình mà!! Sinh ra đã vậy rồi!!! – Nó nhún vai trả lời rồi quay đi. Chợt:
-Khoan đã!!
-Hở??? – Quay lại nhíu mày.
-Mình về như cũ nhưng chuyện Bạch hồng vương và chuyện Shiki biến mất giải thích sao với ba mẹ mình đây??? – Nắm vai giữ lại tỏ vẻ không vừa ý.
Ừ nhỉ??? Đúng rồi với chuyện Bạch hồng vương thì đã có cách tuy nhiên còn Shiki!! Giải thích sao bây giờ. Cậu nhắc nó mới nhớ ra, toát mồ hôi! Tính sao đây??? Suy đi nghĩ lại một lúc hất tay Kaishi ra:
-Về thôi!!
-Đã nghĩ ra cách chưa???
-Chưa!!
-Trời ạ!! Cậu định cho mình không còn nhà để về luôn à??? – Nói như quát lên.
-Về đã!! Tới đâu hay tới đó!!
Xong cậu cũng choáng với cái cách xử lý công việc của nó. Nó lôi cậu về là lôi thẳng lên phòng của nó. Ném cho cậu một lọ nước hoa và:
-Bôi vào người đi!! – Và nói cũng xoa khắp người luôn
-Không!!
-Tại sao???
-Nước hoa này dành cho phụ nữ!!
Không biết nói sao. Chợt nhận ra có người đang tới, nó đưa mắt nhìn cậu cười rất chi là đểu, cậu giật lùi mấy bước nhưng nó chẳng làm gì cạu cả, chỉ là nó …. Nó đang cởi dồ ra và xoa nước hoa đều lên những chỗ càn xoa thôi. Cạu trợn mắt lên nhìn nó, nó sợ gì còn váy ngủ bên trong mà.
Cởi xong nó lại gần đẩy cậu nằm xuống giường và hôn cậu. Cạch và trong mắt mọi người bây giờ là một cặp đang ôm hôn nhau say đắm nhưng cái cách ăn mặc của đứa co gái tất nhiên sẽ gây ra… gây ra… Ôi!! Không dám nói tiếp, nếu không…. Một lát sau dưới phòng khách, mọi người ngồi trang nghiêm tất nhiên là không có nó rồi. Kaishi toát mồ hôi hột khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tất cả mọi người. Cuối cùng ông nó mở miệng.
-Tôi muốn hỏi?? – Tât cả tập trung vào từng từ ngữ của ông nó. – Cậu thích Yuki nhà tôi???
-Có gì sao ông??? – Vâng một câu trả lời trống không sấc hết biết.
-Không!!
Với địa vị năng lực của Kaishi trong nhà yohishima thì ông nó cũng phải tôn trọng cậu vài phần. Nó bước xuống, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe một câu mà làm cho nó muốn nổi máu lên:
-Cô ấy là người tình của tôi!! Tôi không có quyền chạm vào sao???
-Tôi biết nhưng cậu nghe cho rõ là… - Ông nó nói một cách lấp lửng mắt ngước lên mọi người toát mồ hôi hột nhìn bóng ma sau lưng cậu sát khí ngùn ngụt mắt lóe sang. Trong khi đó, ai đang ngồi kia lại khoái chí uống trà thích thú cảm nhận cái sát khi kia. (Cha này điên thật rồi!! Bó thân toàn tập). Nó lấy lại bình tĩnh cười một cái tươi sáng vô cùng. Kéo ghế ngồi cạnh, không hiểu sao hình như cậu đang sắp đông cứng lại thì phải:
-Đúng đó ông!! Để cháu pha trà mời phu quân tương lai của cháu nha ông!!
Nó pha trà một cách điêu luyện trước mắt mọi người. Ai cũng ngạc nhiên tuy chỉ có cậu là cảnh giác, pha xong nó cầm cái gói gì đó lên đổ vào trong trà và đưa cho Kaishi, miệng cười tươi như hoa xuân tuy nhiên sát khí lành lạnh xung quanh vẫn còn thấy rõ.
-Kaishi!! Mình đích thân pha cậu phải uống đó!!
Chết rồi!! Cậu toát hết mồ hôi. Nó đang trả đũa đây mà. Cậu hỏi:
-Lúc nãy… - cầm cốc trà, toát mồ hôi hỏi lại – cậu cho cái gì vô trong trà vậy???
Nó cười tươi hỏi lại.
-Lúc nãy cậu cố ý chọc mình hay thật lòng!! – Mặt thì lại “khai thật mau nói dối là chết đó. Mình biết hết rôi”. Thôi không giấu được khai thật luôn cho dễ chịu đi!!
-Mình đùa!! Vậy còn câu hỏi của mình??? – Cậu hỏi mà toát hết mồ hôi.
-Mình chỉ cho tuốc xổ vô thôi!! – Liếc mắt cười thích thú với cái khuôn mặt bị nó lật ngược tình thế kia. Nó pha cốc khác đưa cho cậu và giật lấy cái bát kia đổ đi kèm.
-Lần sau biết điều thì đừng giở trò đó ra nữa!!
Rồi nó bỏ ra ngoài và cậu cũng đột nhiên nhận ra không ai biết gì về chuyện lúc trước nữa. Cậu bước nhanh ra ngoài theo nó. Nó đang đứng ngoài cửa:
-To gan lắm!!
-Hả??
-Dám chọc giận mình!!
-Tại lúc đó … Nhưng nói cho cùng cậu mà chói thì sẽ rách việc ra!! Mà sao mọi người không nhớ gì thế nhỉ??
-Lọ nước hoa!!
-Hả???
-Lọ nước hoa đó là nước hoa quên lãng. CHỉ cần cho người khác ngửi thì họ sẽ quên lãng tất cả những gì mà họ muốn hỏi cậu về một việc cậu muốn giấu!! – Nó xoay người thích thú dựa vào lan can. – nhờ đó cậu thoát rồi!!
-Còn Shiki thì sao?? – Cậu lo lắng hỏi nó.
-Yên tâm mình đảm bảo Shiki đang hạnh phúc lắm!! – Nó mỉm cười nhẹ nhàng thể hiện sự hài lòng. Thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cậu nó bật cười. – Cậu muốn nhìn thấy Shiki không??
-Hở??? – cậu hỏi lại nó một cách nghi ngờ.
-Cậu hãy tự rèn luyện lại năng lực từ bây giờ đi!! Mình giúp cậu chỉ cần mạnh lên thì sẽ mở được không gian và tìm tới chỗ em cậu dễ thôi!! – Nó nhún vai trả lời.
-Cậu làm được không??
-Tất nhiên là mình làm được rồi!!
Nó quay lại mỉm cười một nụ cười mỉm xinh đẹp ngày nào trên gương mặt nó. Nụ cuwoif mà ngày xưa đã làm cho cậu xao xuyến bao lần. Không nhìn nổi nét xinh đẹp dịu dàng trên gương mặt đáng yêu của nó.
-Yuki!! – Cậu gọi làm nó quay lại, nắm lấy bờ vai mong manh của nó kéo lại. Kaishi nhẹ nhàng đặt lên bờ môi mềm mại đáng yêu màu hoa anh đào của nó một nụ hôn dịu dàng. Nó gần như cứng người. Nó cứ như cứ như đông cứng cả vào vậy. Nhưng cái rét của mùa đông, của băng tuyết xứ Phù Tang này cứ như đang tạo điều kiện cho cả 2 người xích lại gần nhau vậy. Nó dần nhắm mắt lại chấp nhận nụ hôn, thân nhiệt như đang ấm dần lên, bờ moi cũng ấm lên khi nhận được hơi ấm từ bờ môi bên kia, và giường như trái tim cũng đang ấm và đập nhanh dần lên. Có lẽ trái tim đã bị đông lạnh vì băng giá kia đã dần tan ra rồi.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng làm cho nó khó thở, làm người nó nóng lên và tê dại đi. Như nhận ra điều đó, Kaishi từ từ dừng lại không hôn nó sâu như lúc trước nữa nhưng thay vào đó cậu lại mơn man bờ môi mềm mại còn ẩm ướt đó. Nó dần lấy lại tự chủ đẩy Kaishi ra, nhưng khuỵu xuống nhanh chóng cậu nhanh tay đỡ lấy nó, người nó như bị nụ hôn kia rút đi toàn bộ sức lực vậy. Thở hổn hển vì một sao nó không biết, không chỉ vì mệt mà còn vì dường như nhịp tim của nó đã nhanh hơn một cách bất thường.
-Cậu không sao chứ?? – Cậu hỏi nó, mỉm cười nhẹ. Nó ngước lên, gương mặt ngượng hồng ấm cả đôi má giữa trời đông tuyết lạnh. Cau có:
-Cậu là đồ đáng ghét!! Lần sau cậu còn tùy tiện nữa thì…. – Cậu chặn họng nó
-Nói cho cậu biết cậu có cho mình hôn không???
Nó cứng họng. Nhưng bây giờ tình hình là eo của nó đang bị cậu giữ chặt, nó luống cuống đẩy cậu ra khuôn mặt hồng lên trông thật đáng yêu.
-Bỏ ra!! Còn định ôm tới bao giờ nữa hả??
-Làm bạn gái mình thì mình thả ra!!
-Cái gì chứ?? Tên kia cậu chán sống!! Đi chết đi!! – Đẩy ra cộng thêm một cái cốc vào đầu. Nó chạy mất.
Lên phòng nó đóng chặt tất cả các cửa lại, khi chắc ăn là cửa phòng đã đóng chặt nó ngồi thụp xuống thở hổn hển. Khuôn mặt hồng lên nhưng cái đầu và cái miệng thì: “điên!! Điên thật rồi!! Tỉnh lại đi nào đồ ngốc!!” (Ôi!! Biểu cảm này là cái gì đây???). Nó đưa tay lên ôm hai má, nhìn vô gương “nóng quá chắc là sốt thôi!!” (ôi!! Biết nói sao đây??). Nhớ tới nụ hôn lúc đó, nó càng nóng thêm, bất giác đưa tay lên môi rồi cười dịu dàng nhưng chợt nghe thấy: “thình thịch” Và tiếp theo là: “Ôi!! Làm sao đây, đập gì mà giữ vậy dừng lại mau!!” Mặt tiếp tục đỏ lên. (Bà này bị sao rồi ấy!! tiếng tim đập, người sống nó mới đập chứ!! Bắt nó ngừng lại thì bà toi hả bà??? Chỉ là… nó đập mạnh hơn bình thường chút thôi mà!! Tác giả cười gian. Đông cứng lại ngay lập tức, Yuki: “dám chọc bản cô nương hả??”)
Quay lại với cái kẻ đã cưỡng hôn bản tiểu thư băng lạnh giá kia. Sau khi nó chạy mất và cốc thêm vào đầu chàng mấy cái cốc. Thật thì không đau, nhưng chàng ta thì ngồi thụp xuống bất thích thú. Cười xong cậu đứng lên nhìn lên bầu trời xanh gương mặt có một cái gì đó hạnh phúc bình thản. Không biết trong cái đầu kia đang nghĩ gì nữa. Cậu khẽ đưa tay chạm lên môi mình cười mỉm rồi:
-Bắt nàng tiên mùa xuân trong em quả cũng dễ nhỉ?? Công chúa băng xinh đẹp!!
Nó chợt giật bắn mình lên như có người đang nói tới nó như có điểm yếu vậy. Nó ôm tim ngâm mình trong bồn nước nóng “Chết mất thôi!!”. Vâng nàng nhà ta đang cuống lên vì không biết tính sao đó. Chuyện này dẫu sao cũng nằm ngoài tính toán của nó. ÔI!! Nó thở dài. Tối mai có tiệc tính sao đây??? Nó suy nghĩ. Nhưng chợt một cảm giác khó chịu bừng lên trong lòng nó. Lại tiệc rốt cuộc nó được lợi ích gì khi tham gia chứ!! Một cảm giác cáu giận bừng lên trong đầu nó, nó nhắm mắt lấy lại sự bình thản. Thực sự thôi cái chuyện lúc nãy cho qua đi!! Tính sao đây, nó bước ra ngoài thay đồ, nhíu mày khó chịu hơn hết lại còn cái cửa ban công tự động mở ra và cái luồng khí kia làm nó cáu:
-Sao cậu thích vào bằng cái đường quái dị đó vậy??
-Thích đường này thì vào bằng đường này thôi!! - Tuy nhiên cảm nhận đươc sự khó chịu của nó cậu không có ý đùa. – Cậu hình như đang gặp chuyện gì đó hả???
-Mình ghét tham gia tiệc!! tất cả chỉ để phô trương hơn nữa là gây chiến… mình ghét tham gia!! Nó chẳng lợi ích gì cho mình cả!!
-Khi nào nhà cậu mở tiệc?? – thản nhiên phát sợ. Nó cáu không lẽ tên này cũng thích tham gia.
-Mai!! Thích thì cứ việc đi!! OK!!
-Vậy chuẩn bị vé máy bay đi!! Lát nữa chúng ta về Việt Nam.
-Hở??
-Cậu quên mất cái bữa tiệc khiêu vũ mà cậu thách đấu với mụ Thúy rồi à??? Chỉ còn 1 tuần nữa thôi!!
Ử nhỉ!! Thế mà nó không nghĩ ra. Gõ một cái vô đầu rồi nó nhanh chóng lấy mấy bộ váy khiêu vũ đem theo vào cái balo nhỏ. Và chuyến bay được đặt đúng vào 12h đêm (Ôi!! Sao có cảm giác nàng đang đào tẩu cùng tình nhân thế nhỉ?? Và thế là tác giả thành thịt đông luôn).
Thế là theo đứng kế hoạch tối nó ra sân bay cùng với cậu trở về Việt Nam và chắc chắn là cả gia đình sẽ phải tá hỏa lên khi nhìn thấy tờ giấy nó giải khắp nhà: “Tôi đi bụi!! khi nào chán tôi sẽ về. Không cần tìm đâu!! Bye!!” (Tác giả không biết nó đang nghĩ gì nữa??? Thử thần kinh của mọi người??? Dọa??? … Thế này thì người ta không đứng tim sốc vì nó mới lạ đó).
Nó và cậu dùng hộ chiếu Việt Nam nên có bị dò cũng không ra, cả 2 đều có 2 quốc tịch mà. Giờ mới biết cả chàng cũng lợi hại tới thế nào. Vé thì hạng thường!! OK!! Đó còn lâu mới dò ra được bọn nó nhé!!
Bước lên máy bay cậu không phản ứng thêm gì ngoài ngủ. Vâng để chốn được ba mẹ cậu đã phải nhờ nó gọi đi chơi ban đêm đó. Tất nhiên vì nhà cậu lâu lắm mới tìm được cậu, tất nhiên coi cậu như bảo bối rồi. Hic!! Chính thế mà cậu cũng chết lên chết xuống và bây giờ về Việt Nam trước cái đã.
Nó thì chẳng có gì khác ngoài ngủ và tất nhiên còn tạo kết giới rồi chứ. Nếu không còn dễ bị phát hiện ra nữa. Và nàng sau khi vất vả trốn khỏi nhà xong thì cũng “khò" luôn.
“Chuyến bay đáp xuống VIệt Nam chuẩn bị hạ cánh. Để đảm bảo an toàn, đề nghị hành khách về đúng vị trí của mình và thắt dây an toàn lại ….”. Nghe tiếng loa thòn báo nó lơ mơ tỉnh lại, dẫu sao bay cũng mất một ngày lận, nó ngủ cũng chẳng có gì là quá đáng. Cậu tỉnh lại nhanh chóng làm cho xong việc của mình trước khi đáp chuyến bay. Việc gì?? Thay sim điện thoại thậm chí thay luon cả điện thoại mới giờ thì có tìm đàng giời cũng không thấy cậu. Nó thì khỏi lo. Cái đó về Việt Nam mua cũng được (Bó chiếu bà này. Bà đi không bao giờ đem theo đồ!! Cho nên nơi nào bà tới bà để lại đó cả đống đồ, tiện lần sau tới thì dung, lại còn cũ quá thì mua mới chả sao. Có cái bà này mặc chỉ có 1 lần rồi vứt đó)
Tài khoản thì chuyển hết từ tên Nhật sang tên Việt Nam. Để tài khoản ở Việt Nam ma tây cũng không biết là ai. Cũng phải thôi phong cách của điệp viên là như vậy mà!! Đáp xuống sân bay Nội Bài nó và cậu đón xe bus số 7 tới bến xe và về thẳng Tuyên Quang.
-Cậu nghĩ sao nếu Hằng gặp lại bọn mình??? – Nó thản nhiên hỏi.
-Mình ghét và không thích cô ta!!
-Cũng đâu đáng ghét hay xấu tính lắm đâu!! Chỉ là cậu ấy thích cậu thôi mà!!
-Bỏ đi!! Mình không thích cái kí ức tồi tệ của cậu ở nơi đây chút nào!! Cậu quát mắng mình cũng được nhưng đừng đem mình ra hành hạ vì những gì mình từng gây ra cho cậu trong quá khứ ở Việt Nam!! – Cậu mệt mỏi nói. Nó mỉm cười:
-Yên tâm mình quên lâu rồi chỉ là cảm thấy bây giờ cô ta thật tội nghiệp mà thôi!! Haizzz…
Rồi lại im lặng chẳng ai nói gì với ai. Bước vào ngôi biệt thự hoa lệ bên Nông Tiến nó nằm thẳng ra bộ xô pha, buông xõa mái tóc dài, khoác thêm cái áo long bên ngoài và “khò” một cách vô tư, tới mức cậu không dám nhìn nó ngủ nữa. Tình hình bây giờ là nó đang ngủ trong hình dáng 16 tuổi, nhà có lò sưởi nên nó mặc mong manh là đương nhiên, thấp thoáng sau lớp áo trắng là hai gò bồng đảo đầy đặn, cổ áo rộng mở. Cái áo che vừa tới hết hông chỉ còn lấp ló cặp đùi trắng nõn. Nửa kín nửa hở nhưng ôi sao nó quyến rũ thế không biết?? (Vâng đây là những gì chàng nhà ta thấy và nghĩ!!). Quay đi đồng thời: “Không được nhìn, không được tò mò nữa, cái tên đầu óc xấu xa này quên mau!!” (Tự cho mình đầu có xấu xa??? Ông tự nói ông hả?? Tác giả chết cóng vì bị đuổi ra ngoài đường).
Cậu lại gần luồn tay xuống dưới người nó nhấc lên đưa lên phòng ngủ. Cũng chẳng có gì chỉ là đắp chăn cho nó ngủ mà thôi. Bước xuống nhà cậu có lẽ nên đi dạo một chút. Không khí ở Tuyên Quang khác hẳn không khú ở những thành phố lớn, nó không bụi bặm thay vào đó là khá trong lành khi ở gần bờ hồ hay dưới những tán cây xanh. Mùa đông ở đây lạnh hơn ở Hà Nội nhưng tuyệt đói không bằng ở Nhật nên cũng chẳng lo, người Nhật chịu lạnh tốt mà, ăn mặc phong phanh chút chẳng sao cả.
Nó tỉnh xuống dưới nhà, liếc qua là biết tên này đi dạo. Tính lười nổi lên. Nó đi mua đồ làm thức ăn về sau đó ngồi uống sữa đậu nành và phẩy tay một cái cho dao, thớt, bát, đĩa, xoong chảo, nồi niêu … tự làm việc của mình. (Cái này là lạm dụng phép thuật!! Yuki liếc mắt: “Cấm cãi”). Xong việc nàng ra ngoài đi tìm tên kia về ăn luôn.
Trong khi đó, trở lại dáng vẻ của một thằng nhóc và chợt cậu nghe tiếng gọi:
-Minh!! Minh!! – Quay lại thì ra là Hằng nhà ta. Không nói không rằng cậu bước đi không thèm để ý. Hằng chạy lại ôm lấy cậu và nói – Cậu đi đâu sao mình tìm mãi!!
-Tôi có quen cô sao??
-Cậu… cậu…. lên Hà nội học sau đó quên bạn rồi à?? – Hằng ngạc nhiên tới sợ. Nhưng có một cái gì đó không thể biết được, người trước mắt là Minh nhưng lại có cái gì đó không giống trước đây, một cảm giác lạnh lùng.
Nó nhìn thấy nhưng không nói gì chỉ gọi nhẹ:
-Kaishi về ăn thôi!! Mình nấu rồi!! – Chợt bụng cậu nghe tới ăn là sôi lên làm nó buồn cười. Con Hằng còn ngơ ngác chưa hiểu gì. Bởi lẽ nó dùng tiếng Nhật để nói mà. Hằng vội níu tay Minh lại
-Chuyện gì vậy?? – Con nhóc nũng nịu!!
-Bỏ ra tôi về ăn cơm!!
-Em nấu cho anh!!
-Không cần!!
Nó cười nhẹ chợt gọi bằng tiếng Việt Nam:
-Nhanh lên Kaishi!!
Tất cả gần như cứng đờ khi nghe chữ “Kaishi” thốt ra từ miệng nó. Cậu nhanh chóng đẩy con nhóc kia ra và nói:
-Tôi không quen cô!! Cũng chẳng quan tâm cô là ai!! Có thể cô chỉ gặp người giống tôi mà thôi!!
-Cậu nói gì vậy Minh?? Còn cả con nhỏ trơ chẽn kia nữa Tuyết Trinh cô không biết ngượng khi cướp bạn trai người khác à??
Nó khẽ cười mỉm một cách khinh thường dành cho Hằng:
-Chỉ vì một thằng con trai mà có thể vứt bỏ lòng tự trọng cô thật đúng là kẻ thấp hèn nhất mà tôi biết đó!!
-Đi thôi!! Yuki!! Không cần đôi co làm gì cho mệt!! Cô ta không là đối thủ của cậu cậu biết rõ mà!! – cậu kéo nó đi. Nó liếc mắt một cái lườm lại cậu.
-Đồ đào hoa!!
-Vậy mới xứng chứ!! Cậu cũng đào hoa không kém mà!!
-Đi chết đi!! – Rồi nó bỏ đi trước.