- Ờ cũng được, tôi thích nhỏ Hạnh hơn Liên đấy. Nhưng nhỏ ghét ông lắm ai bảo thích chảnh cơ :))
- Thế mới nhờ giúp
- Nhưng mà tôi với ông giả vờ thì làm sao ông tán nhỏ được?
- Thì bà cứ bảo với nhỏ là bà khó khăn mà tôi là bạn thân nên giúp đỡ. Nhỏ càng kết tôi hơn cho xem - mắt long lanh
- Được rồi nhưng mà lần này không gọi là t.y nữa nhé. Củ chuối lắm
- ok, được thôi honey
- Trời ơi! Tôi đập chết ông đấy
...
Và thế là chuỗi ngày yên ổn của nó được lặp lại. Sự lặp lại cần thiết nhưng không thể kéo dài mãi
- Kim ơi có thư này cháu - tiếng cô hàng xóm gọi nó
- Dạ cháu cảm ơn cô - nó lễ phép đáp
...
"Gửi vợ yêu quý"
Nó xém xỉu. "Thằng nào chơi ác zậy? Mình có chồng hồi nào chứ"
"Còn nhớ bạch mã hoàng tử này không công chúa ngủ trên giường?"
--- Hồi tưởng
- Này em là ai sao lại ngủ ở đây? - một thằng bé lay nó dậy hỏi
Nó dụi dụi mắt trả lời
- Em là công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến cứu
- Anh là bạch mã hoàng tử đấy nhưng mà em là công chúa ngủ trên giường mà
- Nhưng em vẫn là công chúa
- Thế thì sao?
- Mẹ em bảo hoàng tử sau này sẽ lấy công chúa
- Vậy sau này anh sẽ lấy em
---
- Là thằng nhóc đó - Kim giật mình thảng thốt
Lá thư rớt xuống sàn nhà trong ánh mắt tròn vo không hề chớp chớp
"Em sắp 18t nhỉ, thế là hoàng tử chuẩn bị rước công chúa về lâu đài rồi"
"Hả" - mặt nó méo xẹo, không thể choáng hơn được nữa
"Trời ơi, bựa thật. Sao tôi phải lấy thằng nhóc 3t này chứ?"
Kim ức chế đập hết nồi niêu xong chảo... chỉ thiếu điều chưa "đập đầu vào tường" tự vẫn. Sau một lúc nó mới dám cầm thư lên đọc tiếp
"Em đừng shock vội nhé, công chúa của anh!"
"Ọe"- nó buồn nôn. Thằng này ác thật, tin thế bảo sao không shock, mà lại còn "công chúa của anh" - nghe tởm phát kiếp
"Thật là thất vọng trước luật pháp nước ta, em 18t là được lấy chồng trong khi anh phải 20t mới được lấy zợ. Chúng mình lại phải đợi nhau 2 năm nữa rồi"
"Aaaaaaaaa, không phải lấy thằng cha dở hơi đó rồi. Em yêu VN quá!" @-@ nó nhảy câng câng trên giường
(Chưa lấy chứ đâu phải không lấy ! ^^)
"Vì vậy, anh muốn chúng mình tiến xa hơn trước khi lấy nhau ví dụ như: yêu đương, hẹn hò,... Anh vẫn luôn nhớ em từ hồi ấy đến giờ, còn em có nhớ anh không?"
Nó mắt tròn mắt dẹt nhận ra mình vừa bị chơi một vố khá đau
"Trời ơi, không có yêu đương gì hết, thằng này không chập cũng thần kinh rồi" - nó hét lên
"Anh biết em đang choáng nhưng đừng vì thế mà bảo anh điên hay chập chỗ nào. Có gì chúng mình từ từ tìm hiểu. Add nick yahoo anh nhá: hoangtu.binladen"
"Đến cái nick cũng củ chuối nữa. Thằng này đúng là có vấn đề về trí tuệ. Đừng có hòng mà ta add"
Nhưng hỡi trời cao đất dày ơi, nó biết kêu cứu ai nữa khi mà dòng chữ to đùng đập ngay vào mắt nó
"Không add là anh đến tận nhà tìm hiểu đấy! ^^"
Nó lả cả người. Cười được khóc được
"Trời ơi sao hồi xưa mình có mắt như mù chọn phải cái thằng dở hơi này thế"
Ngồi thừ một lúc Kim đành đưa ra quyết định táo bạo "add nick thằng đó"
Kim.kim.kim - available
"Buzz
Chào nàng công chúa ngủ trên giường!"
Nó nghệt mặt ra, sau một lúc mới định thần lại. Thằng cha "bạch mã hoàng tử" hành động nhanh thật. Sau một hồi suy đi tính lại, nó mới... accpect hoangtu.binladen. Và sau một lúc nữa nó mới nghĩ ra xem pm lại gì
"Ờ " - câu chào lãng xẹt nhất quả đất, nó ước chàng hoàng tử thấy nó quá nhàm chán nên sẽ xem xét lại
Quả là trời không hành nó quá, hắn cũng nhận ra sự "vô trách nhiệm" trong câu nói ấy
"Em chào chồng hay nhỉ"
"Ai là chồng tôi chứ, đồ hoàng tử dở hơi"
"Hey, nói năng cẩn thận kẻo không anh cho rớt đài đó"
"Được thế thì tôi cảm ơn anh quá :D" - nó hí hửng
"Em ghét anh thế sao? L"
Nó thấy hơi hơi tội hắn trước câu hỏi này. Quả thật ngoài cái vụ thư tình và việc ép buộc cưới xin thì nó cũng quý thằng nhóc ấy lắm.
"Không đến nỗi ghét, chỉ tại anh bắt tôi cưới anh đấy chứ"
"Nhưng chính em cầu hun anh hồi xưa mà :((" (ăn vạ)
Mặt mũi nó đỏ tưng bừng. Đúng là xấu hổ thật
"Nhưng đấy là hồi xưa, tôi chưa biết gì cả nên nói bừa sao anh lại coi là thật được nhỉ?"
"Thế giờ làm bạn vậy nhé J"
Nó thấy câu nói này mới dễ chịu làm sao!
"Có thế chứ"
"Sau này có lỡ yêu anh hay muốn lấy làm chồng thì đừng hối hận đấy"
"Xí, không thèm"
"À mà gọi anh -em như xưa đi, nghe sướng hơn.Gọi anh-tôi xa cách quá L"
"uhm cũng được thôi J"
...
Vậy là từ ngày đó, nó có thêm người bạn "Bạch mã hoàng tử". Nó không nói cho ai biết về "thằng nhóc" này, ngay cả Mun cũng mù tịt. Nó cũng không biết tại sao mình lại ém nhẹ vậy nữa, chỉ là cảm giác thích thú khi có một người bạn "của riêng" mà không ai động chạm.
Kim online thường xuyên hơn và chat với "hoàng tử" nhiều hơn
Nó thấy thật thoải mái khi trò chuyện với hắn: hắn thích chọc ghẹo hay làm nó tức anh ách trong lòng (hồi xưa cũng thế). Nhưng hắn cái thiện được tính hài hước bằng những câu bong đùa khiến nó cười lăn lộn. Phải nói "thằng nhóc" này có sức "lôi cuốn" rất lớn. Nhưng đáng tiếc nó vẫn chưa biết được "dung nhan" của hắn
Kim.kim.kim: Cho em ảnh anh đi, anh biết mặt em rồi mà
Hoangtu.binladen: ứ cho đâu, bao giờ lấy anh làm chồng thì xem thoải mái
Cứ nhắc đến chữ "vợ chồng" là nó phải đánh lạc hướng và vì thế mặt mũi hoàng tử ra sao vẫn là vấn đề những nhà bác học cần quan tâm
---
Mọi chuyện diễn ra bình yên cho đến khi mùa xuân đã không còn se lạnh. Nắng ấm hơn, trời trong và xanh hơn. Đã cuối tháng ba rồi. Hè sắp đến
- Kim, cho mình nói chuyện với cậu được không? - một cô gái lịch sự hỏi nó
Kim quay lại, hơi bất ngờ vì người con gái ấy
Mặc dù không thích Kún lắm nhưng nó vẫn lịch sự đáp lại
- Có việc gì không? - nó hỏi
- Có, việc liên quan đến Bun
Nó ngạc nhiên. Từ sau hôm ấy, nó không gặp Bin và cả Bun nữa. Có vè nó hơi vô tâm khi nghe thấy câu "Mày vẫn yêu Kim, tao biết chứ" mà vẫn dửng dưng không để ý. Có lẽ thời điểm để nó hàn gắn mối quan hệ với Bun đã đến. Không yêu nhưng nó vẫn muốn làm bạn với anh
- Được thôi
#Canteen trường
- Cậu biết gì không?
- Biết gì là biết gì?
- Về bệnh tình của Bun
- Bun có bệnh sao? - nó sững người hoảng hốt
- Bun bị bệnh tim. Đã là giai đoạn cuối rồi, có lẽ không trụ được lâu nữa đâu
"Cái gì vậy" Tai nó như ù đi. Câu nói vừa nãy hình như không có thật. Nó nghe lầm thôi hay đại loại như thế
- Cậu...cậu nói gì?
- Bun sắp chết rồi
---
Hôm đó anh hẹn nó ra quán cà phê có chuyện cần nói. Nó vẫn còn nhớ như in hình ảnh anh hôm đó, đôi mắt anh không còn dạt dào tình yêu thương mà thay vào đó là sự lạnh lùng, vô cảm.
- Chúng ta chia ta đi - đó chính là câu anh nói đầu tiên và cũng là cuối cùng buổi hôm đó
Anh nói rồi bỏ đi, không một lời giải thích, không một câu xin lỗi.
...
- Thôi đi Kim, em quá rồi đấy - Bun tức giận lên tiếng
- Ôi anh hùng cứu mỹ nhân à? Nó nói mà giọng như lạc đi, một nỗi đau chợt nhói lên trong long nó
- Sao em trở nên như vậy? Em ác quá đó. Bun thất vọng nói ánh mắt nhìn thẳng vào Kim quyết liệt nhưng phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm
...
- Xin lỗi
- Không sao - Bun không quay lại , chỉ đáp lạnh lùng.
...
---
"Tất cả là do anh bị bệnh, tất cả là vì em sao Bun"
Ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Đôi vai nhỏ bé run rẩy dưới ánh nắng ấm áp. Trái tim bé nhỏ thắt lại và chảy máu. . Máu của sự đau đớn, máu của sự tái tê, máu của dằn vặt và cả máu của tình yêu nữa.
"Bun, em đâu có đáng"
Kim ngồi sụp xuống, đôi tay run lẩy bẩy ôm chặt đầu gối. Úp mặt xuống nhưng nó không khóc. Đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ. "Bun, em xin lỗi. Em xin lỗi. Em, em..." Nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cổ họng khô khốc như mắc lại trong sự tuyệt vọng
- Anh ấy đang ở trong bệnh viện. Mình mong cậu sẽ vào trong đấy. Anh ấy rất cần nhưng không muốn để cậu biết. Nhưng mình thì không thể chịu nổi nữa.
Cô ấy nói rồi bỏ đi. Chỉ còn lại nó nhỏ bé trong thế giới bao la rộng lớn. Nó không nhận được yêu thương quả nhiên cũng không oan uổng. Bun, anh đã vì nó mà hi sinh tất cả. Vậy mà nó còn hận, còn oán trách và vô tâm đến thế.
Ánh nắng vàng hắt trên đôi vai nhỏ bé đang run lên từng đợt. Yên tĩnh, nó cần sự yên tĩnh
---
Kim.kim.kim invisiable
Hoangtu.binladen is now online
"Kim, em onl phải không?" - hắn pm
... im lặng
"buzz"
"Sao anh biết?"
"Trực giác đàn ông :))"
Nó cười buồn, câu nói này khiến nó nhớ tới một người, người đã khiến nó yêu và hận suốt đời
"Đừng nói thế nữa nhá"
"Em có chuyện gì buồn à?"
"Chắc vậy"
"Nói anh nghe được không?"
"Em không biết nữa"
"Anh sẽ lắng nghe em tâm sự, nói ra lòng sẽ nhẹ nhõm hơn"
...
Nó đã kể hết câu chuyện về cuộc đời mình, một điều nó không tưởng được với người bạn còn chưa biết mặt mũi. Nó cũng không biết tại sao lại kể cho hắn nghe về Bun, về Bin về cái tin quái ác ấy. Nó hoang mang, nó sợ hãi và nó không biết đối mặt ra sao.
Hắn lắng nghe trong im lặng. Sự đau khổ, sự tuyệt vọng trong đôi mắt đen láy đang hiện hữu. Nó đau hắn còn đau gấp bội. Trái tim hắn như thắt lại, ngạt thở
...
"Em còn yêu Bun không?"
"Em không biết nữa"
"Em biết, hãy nghe theo tiếng gọi trái tim. Hãy quyết định trước khi quá muộn"
... IL
"Anh ấy đã ở một góc trong trái tim em"
"Vậy phần còn lại dành cho Bin hả?"
"Không, em hận anh ta"
... IL
"buzz, sao anh không nói gì thế?"
"À, em thấy nhẹ nhõm hơn chưa?"
Kim suy nghĩ một lát
"Chắc là đỡ hơn nhưng em không biết phải làm thế nào nữa"
"Em nên đến gặp Bun"
"Nhưng em sợ phải đối diện với anh ấy. Em không dám"
"Hãy đối diện với sự sợ hãi trước khi em không còn gặp được anh ta nữa. Hãy làm những điều em cho là đúng trước khi không còn cơ hội"
Kim thẫn thờ trước màn hình vi tính. "Làm những điều mình cho là đúng ư?"
"Cảm ơn anh. Em phải đi đây"
"Không có gì. Chúc em may mắn"
---
- Thưa cậu chủ có cô Linh đến tìm
- Mời cô ấy vào đây
- Anh Bin, em có chuyện muốn nói
- Chuyện gì?
- Anh Bun bị... bệnh tim, đang ở giai đoạn cuối, có lẽ sắp không trụ nổi nữa - giọng Kún trùng xuống kìm nén một nỗi đau đang trỗi dậy
Trái với sự suy nghĩ của cô, Bin không sững sờ như Kim. Hắn trầm lặng, ánh mắt nâu trầm ánh lên sự buồn bã và day dứt. Sau một lúc im lặng, Bin đứng dậy nói:
- Đi, anh muốn vào thăm Bun
---
Phòng bệnh trong những ngày đầu hạ có chút nóng nực. Mùi hơi người và thuốc sát trùng nồng khắp nơi, người người ngồi ngoài hành lang phe phẩy quạt. Họ có thể là người nhà thậm chí là bệnh nhân. Đúng là bệnh viện trung ương có khác lúc nào cũng quá tải.
Nhưng phòng bệnh của Bun dường như tách biệt hẳn. Không còn sự ồn ã, không còn cái nóng oi bức, không còn mùi thuốc khó chịu. Căn phòng tĩnh lặng, người con trai ấy đang lim dim ngủ. Đôi mắt đen hút hồn đang khép hờ để lộ nét đẹp của những sợi lông mi cong vút. Gò má cao và gầy hơn. Đôi môi đẹp như cánh hoa tươi nay xanh xao và khô nẻ. Nhưng điều đó không làm mất đi nét quyến rũ mê hồn của chàng thư sinh tuổi 18
Bin bước vào với đôi chân nặng nề và bờ vai mệt mỏi. Ánh mắt nâu trầm trào dâng sự day dứt và nét buồn bã hướng vào thằng bạn "thân một thời". Trớ trêu thật, Bin đã từng hận thấu xương tủy người con trai ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh kẻ thù đang chờ chết trên giường bệnh
Bun cựa quậy và tỉnh giấc. Ánh mắt đen hút hồn xoáy sâu vào hắn. Một sự ngạc nhiên nhưng có phần bình thản. Bun cười khẩy trên đôi môi tái nhợt
- Kún bảo mày đến à?
Bin kéo một chiếc ghế nhựa ngồi xuống
- uh. Bệnh mày sao rồi
- Sắp chết rồi - Bun nhếch môi cười nhạt
Hắn không nhìn Bun mà ngẩng lên bầu trời xanh thẳm. Đôi mắt nâu trầm ánh lên một nỗi buồn man mác
- Không còn cách nào sao?
- Không
- Mày bệnh từ lúc nào sao tao không biết
- Bẩm sinh cơ nhưng tao không nói cho ai biết. Kún cũng tình cờ biết hôm trước khi qua nhà tao thôi
- Mày định chết trong im lặng sao?
- Được thế thì tốt. Tao không muốn có ai phải đau khổ vì mình.
- Mày nói đến Kim à? Tao xin lỗi về chuyện hôm trước. Thật tình nếu tao biết mày thế này thì...
- Không sao. Tao có chuyện cần hỏi mày
- Chuyện gì?
- Mày yêu Kim đúng không?
Bin hơi khựng lại nhìn ra ngoài cửa sổ giọng đau xót
bạn đang đọc truyện tại
- Phải tao yêu Kim nhưng tao không nghĩ mình yêu cô ấy nhiều đến thế. Chỉ từ khi tao để vuột mất Kim tao mới thấy cô ấy quan trọng thế nào
- Vậy mày hứa với tao mày sẽ khiến cô ấy hạnh phúc được không?
Bin cười buồn
- Nếu còn cơ hội tao sẽ giữ cô ấy bằng mọi giá. Nhưng có lẽ...
- Tao tin mày làm được. Hứa với tao đi
- Tao hứa
Bin ra về chỉ sau một lúc trò chuyện. Nếu chần chừ thêm nữa chắc hắn không còn tự chủ mà gục ngã mất. Thằng bạn thân ấy vẫn là người mà hắn quý nhất cho dù cũng từng là người hắn hận nhất
---
Kim lặng lẽ bước đi dưới nắng chiều hiu hắt. Lòng nó vẫn đau, một nỗi đau vô vọng nhưng dường như đã được gỡ rối rất nhiều. Phải, nó cần gặp Bun. Cho dù tim nó có thắt lại, có chảy máu có rơi xuống vực thẳm thì nó vẫn phải gặp anh. Sự gặp gỡ đau đớn nhưng nó sẽ thấy bình yên trong lòng, sẽ không bao giờ phải hối hận khi cơ hội vuột mất.
Bun đang nằm đấy, bình yên. nó đang đứng ngoài kia, run rẩy. Nhưng sợ run rẩy đó có hề gì đây khi nó muốn gặp lại Bun, được nhìn thấy anh hằng ngày. Kim ngồi lặng im bên giường, đôi vai nhỏ bé thình thoảng vẫn run lên mặc kệ sự kìm nén khó nhọc
Bun từ từ thức giấc. Đôi mắt đen hút hồn thoáng chút ngạc nhiên và đau khổ
- Kún cũng nói với em rồi à?
Nó thở dốc. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Đôi tay nhỏ bé ướt đẫm và lạnh buốt trái ngược với tiết trời oi ả. Trái tim chằng chịt vết sẹo đang đập liên hồi. Những nhịp đập đau đớn rỉ máu. Lời nói của anh nhỏ nhẹ tựa gió thoảng qua nhưng sao có sức mạnh khủng khiếp như từng nhát dao cứa vào tim nó vậy. Đôi mắt đen láy đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ. Cái cảm giác sợ hãi đã thực sự trào dâng trong nó. Nó không dám đối mặt với Bun chính vì nó sợ không kiềm chế được mà gục ngã, mà rơi lệ. Bun đã làm tất cả chỉ vì mong nó không phải rơi vào tuyệt vọng vậy một chút việc cỏn con là tỏ ra mạnh mẽ mà nó cũng không làm được thì quả là tệ.
Cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nó đáp, giọng nói nghẹn ngào như tắc trong cổ họng
- Vâng. Mà anh tệ thật đấy, sao không nói cho em biết - nó cố tỏ ra như không có chuyện gì
Bun đã nhìn thấy sự cố gắng của nó. Sự cố gắng mong anh không phải đau khổ vì nó nhưng dường như lại phản tác dụng. Đôi mắt đen hút hồn không nhìn nó nữa. Quay mặt đi, Bun đang giấu diếm nỗi đau đang dằn vặt con tim mình. Nó không hiện hữu như những cơn đau hằng ngày. Nó mông lung, nó mờ ảo nhưng nó có thể đổ ngã anh.
- Được rồi em về đi
Bun cũng đã sợ phải đối diện với nó, đối diện với sự mạnh mẽ giả tạo ấy
Dường như Kim cũng không thể chịu đựng nồi nữa, nó đứng dậy chào và ra về
- Vậy em đi nhé! Nhưng... mai rồi ngày kia, ngày kìa em vẫn sẽ vào thăm anh.
Câu nói nhanh chóng nhưng vẫn không giấu nổi sự nghẹn ngào. Nó chạy vụt đi trong đêm tối. Bóng dáng nhỏ bé cứ khuất dần rồi biến mất hẳn. Bun nhìn theo, dòng lệ tuôn rơi trong đôi mắt đen hút hồn. Còn Kim, nó không đối diện với anh nữa nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn không rơi một giọt lệ.
"Kim ơi cố lên, mày làm được mà"
Dường như Kim đã trở lại với cái vỏ bọc bản thân. Không còn lạnh lùng nhưng là sự mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ khoác bên ngoài vẻ yếu đuối và gục ngã.
---
Những ngày sau đó, Kim vào thăm Bun như thường lệ. Nó vẫn đau nhưng đã "thuần thục" với vẻ ngoài mạnh mẽ giả tạo. Có lẽ những ai chứng kiến cảnh ấy thì đều phải than phục với tài năng diễn xuất quá đỉnh của nó. Kim giả tạo và Bun cũng chiều theo điều nó muốn. Anh cũng tỏ ra vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe nữa. Tiếng hát ấy vẫn sâu lắng mà trầm ấm lạ thường. Nó vẫn thích lắm và cả cuộc đời này chắc nó vẫn chết mê chết mệt. Và mỗi lần như vậy, Kim vẫn ngồi ngẩn ngơ nghe Bun hát. Nó thấy lòng nhẹ nhõm hơn và nỗi đau dường như cũng tan biến hết
Nhưng đồng hành cùng những phút giây hạnh phúc là những cơn đau dữ dội và ngày càng nguy hiểm. Tuy đã rất cố gắng nhưng đối mặt với khoảnh khắc Bun nằm trong phòng cấp cứu, nó vẫn thắt chặt tim, mồ hôi rịn khắp người và đôi vai nhỏ bé lại run rẩy. Đôi mắt đen láy hoảng loạn ngập tràn nỗi lo sợ và đau khổ. Nó sợ mất anh, nó sợ anh ra đi mà không nói một lời nào với nó. Nó sợ.... Nỗi sợ mênh mông nhấn chìm con người nhỏ bé và vô vọng
...
Nhưng điều gì đến thì cũng sẽ đến
Hôm đó là một ngày chủ nhật với tiết hè oi bức. Nó vào bệnh viện mang theo tô cháo hành tự nấu và một bó hoa bách hợp tuyệt đẹp - loài hoa mà cả nó và Bun đều thích
- Sao hôm nay mua hoa thế Kim?-Bun ngạc nhiên khi thấy bó hoa trên tay nó
- Xí, thích thì mua chứ sao. Chẳng lẽ anh không thích - nó giả vờ giận dỗi
- Ai dám nói không - Bun lắc đầu trông ngồ ngộ
- Có thế chứ - nó hí hửng nháy mắt
Trời chiều có dịu thêm chút nắng. Mây nhiều hơn và lấp cả mặt trời. Gió mạnh và giật. Kim hé mở cửa sổ đón ít khí trời mát mẻ hiếm hoi ấy. "Hình như sắp có mưa thì phải" - nó bất giác nhận ra. Mưa rào mùa hạ. Cơn mưa nó thích nhất
- Sắp có mưa Bun ơi - nó mỉm cười nói
- Em còn thích mưa chứ?
Kim dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn khoảnh khắc này
- Rất rất thích - giọng nó như lạc vào một thế giới khác, thế giới không còn chút lo âu và vướng bận
Bun mỉm cười, nụ cười rạng rỡ. "Kim vẫn thích mưa"
Một tiếng sét rạch toác bầu trời trắng xóa. Nó hơi giật mình và lo lắng. Một nỗi lo không tên và cảm giác bất an trở lại
- Kim ơi, đi mua cho anh ly cà phê capuchino được không? - tiếng nói cất lên từ đôi môi tái nhợt có phần khó nhọc
- Không được - nó vội vàng phản đối. Sao anh lại muốn uống cà phê chứ. Cái đó không tốt cho anh đâu
- Đi mà Kim, anh thèm. Biết đâu đây là lần cuối cùng anh được thưởng thức nó - một nụ cười khẩy thoáng qua trên gương mặt tiều tụy
- Sao lại lần cuối - nó cáu - nếu thích ngày nào em cũng mua cho anh. Suốt đời cũng được
Kim vụt biến mất qua cánh cửa. Nó không thể "giả tạo" thêm nữa nếu đứng trước mặt anh bây giờ.
- Phải rồi, suốt đời anh cũng được....
Cơn đau lại kéo đến nhưng nó không hề quằn quại thì phải. Bun nằm đấy, bình yên và nụ cười nở trên khóe môi. Đẹp đến kì lạ.
...
Cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ
...
- Bác sĩ, bác sĩ đâu! - giọng Kún thất thanh khi bước tới bên giường bệnh
...
- Kim ơi, nhanh lên, Bun đang đợi mày - nó tự nhủ với chính mình
Đôi chăn thoăn thoắt như ríu lại trên con đường lầy lội. Mưa đã tạnh. Cơn mưa mùa hạ nó rất rất thích đã biến mất đột ngột như lúc vừa xuất hiện.
- Bun, Bun ơi. Em mua cà phê về rồi nè
Đôi mắt vui vẻ đã vội dập tắt khi trước mặt nó giường bệnh trống trơn. Ly cà phê trên tay rơi phịch xuống đất đổ ra những giọt nâu óng
- Bun, Bun, không thể nào
Nó hoảng loạn, sợ hãi chạy nhanh về phía phòng cấp cứu
- Bun.. Bun đâu rồi. Anh ấy đâu rồi - nó như gào lên trong cổ họng khô khốc
Kún không nói, chỉ lắc đầu và gục mặt khóc.
"Anh bỏ em rồi thật sao?" Kim ngồi phịch xuống đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm. Sự đau khổ bây giờ đâu còn là gì nữa, nó lại mất đi một người yêu thương nhất. Cảm giác mất mát lại quay trở về nhưng có phần bình lặng. Phải chăng nó đã quen rồi, ba, mẹ rồi Bun...
Kim thấy lòng mình trống trải quá. Mỗi nỗi trống trải hoang mang. Nó còn ai để được quan tâm nữa. Nghĩ đi nghĩ lại nó chỉ có Mun. Mun có thể mang đến cho nó nghị lực sống nhưng sống để làm gì khi con tim đã tan nát, khi những người thân yêu nhất cứ lần lượt ra đi?
Nó muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ chảy ngược vào tim
Nó muốn gào lên nhưng sức đâu mà hét nữa
"Chẳng còn gì cả" tiếng nấc nghẹn mắc nghẹn trong hố sâu tuyệt vọng . Ngay cả chút sức lực cũng cạn sạch.
Đôi mắt đen láy lịm dần đi. Sự mơ hồ hoảng loạn bỗng chốc tan biến. Chỉ còn sự ấm áp và bình yên kì lạ khi vòng tay ấy ôm chặt nó vào lòng
...
"Em có thể gục ngã nhưng hãy ngã trên vai anh"
---
7.30am
- Reng reng reng
Chiếc đồng hồ đổ ba hồi chuông liên tiếp
Ngày thứ ba không Bun
Tại sao trời vẫn trong xanh thế
Tại sao chim vẫn hót líu lo
Tại sao hoa vẫn tỏa hương khoe sắc
Tại sao mọi thứ vẫn tươi đẹp trong khi nó đã mất tất cả?
Tại sao chỉ mình nó đau
Tại sao Bun lại bỏ nó đi
Chẳng còn gì cả
Mất hết rồi
Tan biến hết rồi
Đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ bởi nó rơi máu. Máu của con tim chẳng còn gì lành lặn.
- Kim ơi, dậy ăn chút cháo đi - tiếng Mun thúc giục
Mấy hôm nay nếu không có Mun quan tâm chăm sóc chắc nó cũng chẳng thiết thứ gì nữa. Cố ăn vài thìa cháo Kim lắc đầu rồi nằm thừ người xuống.
Mun cũng không nỡ làm phiền nó. Hắn biết có nói gì bây giờ cũng vô ích. Mọi lần Kim toàn trốn ở những nơi yên tĩnh và tự chữa lành vết thương. Nhưng liệu lần này hắn còn được gặp lại một cô bạn tươi cười căng tràn nhựa sống nữa không thì quả là khó nói.
...
- Cho tôi gặp Kim được không? Tôi có thứ cần đưa cho cô ấy - Bin hòi Mun khi hắn vừa bước vào nhà nó
- Không ích gì đâu. Mà nhất là cậu. Kim có khi còn suy sụp nữa - Mun đáp giọng chẳng có gì hào hứng
- Tôi rất cần gặp cô ấy - ánh mắt hắn van nài
Mun đứng tần ngần một lúc rồi nhún vai bỏ đi. Bin biết hắn đã được thong qua. Đứng trước của phòng nó, tim hắn cứ đập liên hồi và đau thắt lại.
- Cộc! cộc! cộc!
Không có tiếng trả lời
Bin không đủ kiên nhẫn nữa, hắn muốn chạy ngay vào và ôm ghì lấy nó. Thật đau đớn khi chứng kiến người mình yêu thương ngày nào cũng sống trong hố sâu tuyệt vọng
- Kim, anh có điều muốn nói
Hắn xông vào cầm theo một mảnh giấy nhỏ. Đôi chân gấp gáp bỗng nhiên chững lại. Kim nằm đấy, ánh mắt vô hồn nhìn qua cửa sổ. Dường như sự xuất hiện của hắn không ảnh hưởng gì tới tâm trạng nó. Buồn hay vui đây?
- Kim
Bin bước gần tới chiếc giường nhỏ. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen óng ả. Kim giật mình quay lại. Đôi mắt đen láy lại vùng lên một nỗi hận và đau đớn
- Anh đến đây làm gì? Đến để nhìn tôi "thân tàn ma dại" thế nào à? Anh thỏa mãn rồi chứ. Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa
Nó hét lên ầm ĩ. Bao nhiêu khổ cực dồn nén trong lòng bộc phát thành những tiếng gào thét. Bin không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nó vào lòng. Đôi mắt nâu trầm dường như ngân ngấn lệ. Nó vùng vẫy trong cái ôm xiết chặt ấy. Một giọt nước mắt long lanh chợt tràn khỏi khóe mi. Nó cay đắng lau vội. Nó không được khóc, nhất là trước mặt hắn nữa.
- Tôi bảo anh cút đi cơ mà
Nó ẩn mạnh hắn khi vòng tay dần nới lỏng. Bin chới với ngã nhưng hắn không thể bỏ đi. Một sức mạnh vô hình muốn níu giữ hắn ở lại. Những giọt nước mắt của nó. "Hãy khóc những lúc em muốn, anh sẽ luôn bên em"
- Kim à, Bun có thư muốn gửi cho em
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn. Một sự ngạc nhiên xen trong bể đau khổ.
- Đây - hắn đưa cho nó một tờ giấy thì đúng hơn
Tờ giấy có nét chữ nghiêng nghiêng của người con trai ấy
Gửi người con gái anh yêu
Kim, cho anh được gọi em là "em yêu" lần cuối nhé! Anh đã từng rất hạnh phúc khi cất tiếng gọi này và cả bây giờ cũng vậy. Anh hạnh phúc bởi anh từng có em bên cạnh, có em cùng nắm tay dạo bước trên con đường tình yêu , có em cùng cười hạnh phúc trong những chiều mưa ấm áp, có em cùng cất tiếng hát nghêu ngao vào giữa đêm hè đầy sao. Anh yêu em vậy đó, cô bé à. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên....
Em từng bảo anh là cơn mưa rào mùa hạ và em yêu mưa. Anh đến xoa dịu cho em sự oi bức và khó chịu. Đem đến cho em tiếng cười và sự bình yên. Anh hạnh phúc bởi tiếng cười trong trẻo ấy, nó đẹp như mùa xuân hé mở và nó làm trái tim anh thổn thức. Nhưng em không biết một điều rằng mưa mùa hạ đến bất chợt và đi cũng rất nhanh. Cho dù cơn mưa ấy muốn bên em suốt đời, muốn đem cho em niềm vui, hạnh phúc nhưng xin lỗi em, anh không thể. Anh không còn nhiều thời gian và anh phải làm đau em một lần nữa. Anh không muốn khi mình ra đi em sẽ rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Anh không muốn như thế. Anh muốn em hận anh...
Nhưng anh không ngờ mình lại làm em đau đến vậy. Em yếu đuối, em run rẩy, em không rơi một giọt lệ mặc dù đôi mắt đã đỏ hoe. Và vào chính giây phút ấy anh đã biết mình không làm em chảy nước mắt mà là chảy máu. Máu của con tim đã chằng chịt những vết sẹo, máu của tình yêu, máu của hạnh phúc, máu của hy vọng và máu của đau khổ cực cùng. Anh đã sợ mình không thể trụ vững nổi, sẽ chạy lại ôm em vào lòng, sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe và em sẽ lại dụi đầu vào vòng tay anh hạnh phúc. Nhưng rồi em sẽ ra sao khi anh không còn trên cõi đời này nữa. Em sẽ chết chứ không phải đau đớn. Và vì vậy, anh không thể ích kỷ, anh mong em sẽ tìm lại được vị ngọt của t.y
Rồi một ngày anh giật mình nhận ra, có một người khác đến và mang em đi thực sự. Anh đã từng nghi ngờ tình cảm của Bin nhưng không phải. Đôi mắt yêu thương đã cho anh biết câu trả lời chính xác hắn yêu em và em cũng yêu hắn. Đáng lẽ anh phải vui mừng bởi em đã tìm được hạnh phúc đích thực của mình nhưng xin lỗi anh không thể. Anh ghen, anh đố kị, anh ích kỷ và thậm chí anh đã muốn nói hết cho em sự thật. Nhưng rồi hình ảnh em đau khổ lại hiện ra trước mắt anh. Cơn đau dữ dội lại kéo đến và anh đã khóc. Anh hận cuộc đời này đã mang em đến sao còn bắt anh phải rời xa
Anh tỉnh dậy trong bệnh viện và thấy em ở đó. Đôi mắt em vô hồn và ngập tràn đau khổ. Anh không biết nên vui hay nên buồn nữa. Em biết, em sẽ ở cạnh anh, sẽ ở bên anh và có thể sẽ quay lại với anh nữa. Nhưng rồi anh nghĩ đó cũng chỉ là sự thương hại thôi bởi em rất rất yêu người con trai ấy. Trái tim anh lại ngày càng đau dữ dội, mỗi lần đều kéo dài và nguy hiểm hơn. Anh biết thời khắc lìa xa cuộc đời, lìa xa em sắp đến. Nhưng em vẫn bên cạnh anh, vẫn chăm sóc anh hằng ngày. Em không khóc, em kiên cường, em mạnh mẽ nhưng anh biết mình lại làm trái tim em chảy máu. Máu của sự đau đớn, máu của dằn vặt và cả máu của tình yêu nữa đúng không? Anh biết trong tim em mình không là tất cả nhưng cũng không bao giờ biến mất.
Em sẽ khóc khi anh ra đi. Anh mong là vậy hoặc ít nhất là bây giờ. Anh không muốn mình làm trái time m chảy máu nữa. Anh muốn em chảy nước mắt. Hãy khóc, khóc đi, khóc đến lúc nào em muốn. Nhưng mà khi khóc xong, trái time m không được đau nữa nhé. Anh không muốn nhìn một Dương Kim Anh lúc nào cũng đau khổ, cũng dồn nén cảm xúc của mình. Hãy quên hết mọi chuyện không vui và mỉm cười với cuộc đời phía trước. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở. Và anh muốn trái tim em cũng vậy, hãy mở cửa để đón nhận yêu thương
Anh đã từng nói "hạnh phúc của anh là có em bên đời, anh sẽ không để hạnh phúc tuột mất như chiếc lá lìa xa cây". Nhưng xin lỗi kiếp này anh không thể níu giữ chiếc lá ấy ở lại. Anh muốn cơn gió mang em đi, mang đến cho em hạnh phúc và tình yêu thật sự. Nhưng nếu có kiếp sau thật, chiếc lá ơi đừng hòng bay đi đâu nhé!
Kim à, cảm ơn và xin lỗi em.
Mong em đừng quên anh. Anh chỉ cần một góc nhỏ thôi, một góc nhỏ trong trái tim ấy
Bun
Nó cầm lá thư trên tay bất động. Những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên khóe mi tự khi nào.
Khóc, khóc và khóc
Những tiếng nấc vang lên nghẹn ngào. Hắn tới bên nó ôm chặt vào lòng. Không còn sự vùng vẫy. Nó khóc ngon lành như một đứa trẻ. Vì sao ư? Vì lá thư, vì Bun hay vì hắn. Có lẽ là vì tất cả
Cứ thế những giọt nước mắt thấm đẫm vai áo hắn cho đến khi nó thiếp dần vì mệt mỏi
Ngoài kia nắng dữ dội ngày càng oi ả
Vì sao ư?
Vì giữa trưa hè hay vì lòng nó
Có lẽ là cả hai
- Em ấm hơn rồi phải không Kim? Thời gian sẽ làm vết thương lành lại và những vếtsẹo cũng chỉ là kỉ niệm thồi
Bin nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn
---
- Đỡ hơn chưa Kim? - Mun mừng rỡ khi thấy Kim chịu "hoạt động" trở lại
- Rồi nhưng chưa hết - nó đáp
- Cười đi rồi sẽ hết
- Phải rồi. Mình sẽ cười. Có người bảo nụ cười của mình đẹp như mùa xuân hé mở
- Cũng được đấy. Mình sẽ vận dụng khi nào có điều kiện - Mun nháy mắt
Kim nhíu mày