Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC
- Nam Vũ, Đông Vân đi đâu rồi? – Nhật Hy ló đầu vào phòng hỏi.
- Chỉ nói xuống dưới nhà uống tí nước.
- Đi đã lâu chưa?
- Vừa mới ra đó thôi.
- Mau đuổi theo.
- Đông Vân. Chờ chút.
Vừa nghe thấy tiếng Tây Châu, Vân không kịp quay đầu lại đã chạy thật nhanh. Nhưng chỉ loáng một cái anh ấy đã xuất hiện ngay trước mặt chị và đưa hai tay ngăn cản:
- Đừng sợ. Tụi mình sẽ giúp bạn tiêu diệt nó ngay thôi.
Vân hoảng hốt quay đầu chạy về hướng ngược lại thì lập tức gặp phải Thế Toàn và Nhật Hy đang tiến tới.
- Cô ấy không còn là Đông Vân nữa rồi. Tây Châu, cậu giữ cổ đứng yên nhé.
- Làm nhanh đi. Nhớ đừng để sót mẩu nào đó.
Một luồng sáng xanh lập tức phóng ra từ tay anh khiến Vân như bị trói lơ lửng giữa không trung, đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi. Thế Toàn vừa buông tay thì hổng tử đã bay vọt lên cao. Không chần chừ, Nhật Hy lập tức rút cung tên ra bắn. Tên và vật vừa chạm vào nhau đã thấy mẩu đá vỡ thành ba mảnh. Toàn nhanh chân phóng lên bắt ngay lấy hai mẩu. Mẩu còn lại thì bị Nhật Hy dùng phép thuật đưa vào thẳng trong miệng Đông Vân. Mọi việc xảy ra nhanh chóng đến nỗi chính người trong cuộc cũng phải ngơ ngác.
- Được rồi – Nhật Hy thở phào nhẹ nhỏm.
Tây Châu vừa thu tay thì luồng sáng cũng biến mất. Vân ngất đi rất nhanh và rơi xuống ngay vòng tay của Hy đang đợi sẵn bên dưới. Trông chị cứ như một cái xác chết.
- Cậu nghĩ có thành công không? – Hy lo lắng quan sát nét mặt tái xanh của Vân – Việc hô hấp của cô ấy hình như không tốt.
- Vì cô ấy đang bị biến đổi – Châu mím môi trả lời – Những tính chất của con người và hồng tử đang bị mất đi, thay thế bằng một loạt cái đặc tính khác. Đông Vân mà chúng ta quen biết sắp biến mất mãi mãi.
Về lý thuyết thì việc này không hề sai. Nhưng rủi ro là cái lúc nào cũng có thể gặp phải. Hơn nữa, hồng tử trong người Vân ngay từ đầu đã tỏ ra là một kẻ bất trị. Đối phó với nó quả thật không phải điều dễ dàng.
Ba chàng trai cùng hồi hộp quan sát từng hơi thở của Vân. Tia sáng đỏ bất ngờ lóe lên thì cô gái trên tay Hy cũng lập tức biến mất, thay vào đó là một con hung tinh đen đúa vô cùng xấu xí khiến ai nấy phải giật mình.
- Chúng ta làm được rồi – Thế Toàn vỗ tay bôm bốp – Mẩu tinh thạch đó đã có tác dụng với cô ấy.
- Hy vọng cổ không quá choáng vì diện mạo mới của mình – Nhật Hy nhăn mặt – Dù sao tụi mình cũng chưa giải thích…
- Còn gì quan trọng hơn mạng sống chứ - Tây Châu ngắt lời - Mau vào đưa cho Nam Vũ. Hồng tử để ở ngoài lâu dễ thu hút yêu quái lắm.
- Hai người đi trước đi. – Nhật Hy hất đầu ra hiệu rồi nhanh chóng nhấc Đông Vân lên khỏi mặt đất - Mình đưa cô ấy về phòng đã.
- Vậy lát nữa gặp.
Hy bước nhanh xuống dưới trong khi Toàn và Châu vội vã chạy lên trên. Mong rằng thứ này cũng có tác dụng tương tự đối với anh em Nam Vũ. Châu thật sự muốn tiếp tục cùng Phong tận hưởng những ngày tháng mặn nồng, ân ái. Không có cô bé, sự tồn tại của anh trên cõi đời này chẳng còn chút ý nghĩa.
Chưa kịp bước vào phòng thì trái tim Châu bỗng nhói đau như một lời cảnh báo nguy hiểm. Anh suýt đổ khuỵu xuống sàn nhà nếu không được Toàn nhanh tay đỡ lấy. Ngôi sao nhỏ trên cổ tay không hiểu vì lí do gì cũng đột nhiên tỏa sáng…
- Thả tôi xuống – Nam Phong cố dùng sức để đánh vào tay gã đàn ông trước mặt – …Tôi không thở được…
Hai chân nó không biết từ lúc nào đã bị nhấc cao khỏi mặt đất. Bàn tay gân guốc lại siết chặt quanh cổ khiến gương mặt cô bé trong phút chốc trở nên đỏ gay. Hai dòng nước mắt ứa ra khi Phong cảm nhận thấy hơi thở của mình đang từng chút, từng chút bị vắt kiệt. Nó thật sự không muốn chết.
- Các người thật sự không biết cái gì gọi là giới hạn – Khánh vừa nói vừa giơ cao hơn bàn tay còn lại – Tính cùng nhau sinh ra thứ nghiệt chủng này ư?
Một quả cầu xanh xám nhanh chóng xuất hiện giữa các ngón tay hắn.
- Thả cô ấy ra – Lưu Thủy từ dưới đất đã gắng gượng đứng dậy.
Dùng hết sức lực còn sót lại, cô gái trẻ một lần nữa lao tới.
- Đồ bẩn thỉu.
Khánh không chút lưu tình ném mạnh quả cầu sáng chói về phía cô. Nam Phong chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Thủy cùng tiếng xương cốt trên người cô ấy nhất loạt kêu lên răng rắc. Cảm giác dường như tất cả đều bị vỡ vụn. Thủy đứng bất động trong vài giây rồi ngã xụi lơ xuống sàn nhà. Đôi mắt đẹp nhắm nghiền như một người đã chết.
- Bây giờ…tới lượt mày… – Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào bụng Phong - …Đồ lai căng dị hợm…
- Không được…không được… – Nó cuống cuồng vùng vẫy, ánh mắt kinh hoàng nhìn quả cầu thứ hai vừa xuất hiện trong tay Khánh - …Làm ơn… tôi xin anh…Đừng làm hại nó…
Vẻ hung tàn trong đôi mắt lạnh lẽo kia đã thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu của cô bé. Bàn tay hắn giơ cao, vẻ trịnh trọng như sắp thực hiện một việc rất đáng quý.
Đúng vậy, hắn nghĩ mình đang trừ khử cho đời một mối hiểm họa. Hắn tự tin cam đoan hành vi này hoàn toàn không phải vì mục đích trả thù Tây Châu. Nhưng sự thật là nỗi căm thù và sự đố kỵ chưa lúc nào rời khỏi trái tim cô độc ấy. Nam Phong càng van xin, trong lòng Khánh càng dậy lên cảm giác hả hê, sung sướng. Người ta có thể bảo hắn hèn hạ, đan tâm hành hạ một cô gái yếu đuối. Nhưng Khánh không quan tâm. Sự xuất hiện của đứa trẻ này chẳng khác gì tấm áo bảo vệ, là lá bài hộ mệnh để hắn phản bác những lời lẽ ấy.
- Nghiệt chủng này nếu ra đời…chắc chắn sẽ gây ra không ít tai họa…
Khánh vừa tính đánh mạnh tay về phía trước thì một bàn chân nhỏ đã đạp mạnh vào bụng. Cơn đau bất ngờ khiến hắn lập tức buông tay, thả rơi Nam Phong xuống đất.
- Con đàn bà ngu ngốc – Bùi Nguyên Khánh điên tiết lao tới.
Nam Phong vừa ôm cổ vừa cố gắng lê lết dưới nền nhà. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi bàn tay sắt đá của hắn, nó phải tìm cách trốn chạy thật nhanh.
Ngôi sao trên cổ vẫn không ngừng tỏa sáng.
- Cứu em…- Cô bé bật khóc trong nỗi tuyệt vọng – Tây Châu…cứu em với…
Luồng khí lạnh trong người nó đang chạy nhanh, giống như một kẻ điên loạn. Linh cảm mách bảo với cô bé rằng đứa trẻ có gì đó không bình thường.
- Vĩnh biệt! - Khánh lạnh lùng hất mạnh tay về phía cô bé.
Luồng sáng chói lòa khiến Phong chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Không khí xung quanh nó dường như bị đốt nóng và bắt đầu nở ra.
Nếu đây là giây phút cuối cùng của đời Phong, nó chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy Tây Châu lần cuối. Cô bé không cam tâm để lại anh ấy mà ra đi như vậy, thật sự không cam tâm một chút nào…
Tiếng động lớn vang lên cùng lúc chiếc giường trong phòng bất ngờ bay đến chắn trước mặt nó. Quả cầu lửa phóng xuyên qua vật thể này nhanh chóng bị giảm đi nhiều công lực. Tuy nhiên, sức công phá của nó vẫn đủ mạnh để đánh bật Phong vào bức tường phía sau, khiến cho chúng hoàn toàn sụp đổ.
Cô bé thấy bụng mình nhói đau, trong tai văng vẳng tiếng gào khóc của một đứa trẻ. Phong không biết đó là sự thật hay ảo giác. Nhưng luồng hơi lạnh đang chạy trong cơ thể cứ mỗi lúc một yếu dần rồi đột nhiên mất hẳn. Nước mắt nó không ngừng chảy ra, rơi xuống vạt áo vốn đã bị rách tan nát.
Phong rớt bịch xuống nền nhà như một hòn gạch vừa bị người ta ném vào tường. Dòng máu nóng chậm rãi lăn khỏi miệng và hai cánh mũi. Những mảnh vụn của chiếc giường và bức tường bắt đầu rơi xuống người nó như mưa. Nhưng nỗi đau này làm sao có thể sánh bằng sự sợ hãi vì sắp phải mất đi đứa trẻ?
- Đừng đi – Phong đau đớn đặt tay trước bụng – Đừng đi mà con…
Bạn đang đọc truyện tại
CỬA THOÁT HIỂM
- Nam Phong – Tây Châu một tay đã lôi được nó dậy, cả người toát ra nỗi tức giận ngùn ngụt – Trả lời anh…Mau trả lời anh – Giọng nói bá đạo như ra lệnh.
- Đừng đi… - Nó vẫn tiếp tục cầu khẩn trong vô vọng - …Đừng đi…
- Lưu Thủy…LƯU THỦY ! ! ! ! – Thế Toàn hét lên rồi nhào tới ôm lấy cơ thể người yêu.
Hai mẩu tinh thạch trong tay anh cũng thừa cơ hội đó mà bay vọt lên, tìm đường tháo chạy.
Ngay khi Tây Châu vừa xuất hiện, linh tính đã mách bảo cho Khánh chuyện chẳng lành. Hắn vốn định rút đi trước khi anh ấy quay lại. Nhưng bây giờ, cơ thể đang run rẩy kia đã thật sự trở thành mối đe dọa. Những chuyện Tây Châu có thể gây nên lúc mất bình tĩnh là nỗi kinh hoàng cho tất cả sinh vật có mặt trên Trái Đất. Đêm Thùy Mai bỏ mạng cũng là lần anh ra tay tàn sát dã man nhất. Cơn ác mộng đó, không ai là không biết.
Nhân lúc Châu còn đang chú mục vào Phong, Khánh nên thoát đi thì tốt hơn.
Hắn vừa phóng mình qua ô cửa sổ thì Nhật Hy xuất hiện. Nhìn thấy hai mẩu tinh thạch đang bay về phía cửa thì vội vàng bay lên bắt lấy. Vừa đáp xuống đất đã bị cơ thể lấm lem máu và đất cát của Nam Phong hù cho chết khiếp.
- Bùi Nguyên Khánh. TAO NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÀY !!!!
Thế Toàn sau một hồi lay lắc vẫn không thể làm cho Lưu Thủy tỉnh lại đã điên tiết lao vào màn đêm với cặp mắt đỏ ngầu. Tây Châu biết cậu ta muốn đi đâu nhưng chẳng còn tâm trí để ngăn cản. Ngay cả việc phanh thây xẻ thịt hắn, anh còn chẳng màn tới. Hiện tại, Nam Phong mới chính là mối bận tâm duy nhất.
- Hai mẹ con cô ấy đều đang rất yếu – Nhật Hy lo lắng sờ vào cổ tay cô bé – Hồng tử của cậu phân tán khắp người nó và đang từ từ mất đi…
- Phân tán? – Ánh mắt Châu long sòng sọc
- Phải lập tức loại bỏ chúng đi…Bằng không, chúng sẽ tự động sử dụng hết tinh lực trong người Nam Phong để tồn tại.
- Không được làm hại con em – Cô bé bất ngờ bấu chặt lấy tay Châu và khóc thét lên – Em không cho phép các anh giết nó
Luồng hơi lạnh quả thật đang yếu đi. Cơ thể nó cũng ngày càng trở nên mệt mỏi. Cô bé thật sự có cảm giác mọi sức lực đều bị rút đi hết. Nhưng thà rằng nó chết cũng không thể để cho họ làm cái việc không tính người này.
- Nam Phong – Tây Châu bất ngờ ôm chặt lấy cô bé, những giọt nước mắt hiếm hoi bắt đầu lăn xuống – Anh thà mất tất cả chứ không thể mất em…
- Nếu anh làm hại nó, em sẽ hận anh – Phong bật khóc thành tiếng – Em sẽ hận anh suốt đời…
Máu sặc lên lỗ mũi khiến nó không thể nói hết câu. Chút hơi thở cuối cùng đang từ từ rời bỏ cô bé.
- Tây Châu, làm ngay đi – Nhật Hy điên tiết giục.
Anh cũng không muốn nhìn thấy Nam Phong phải chết. Trên đời này còn điều gì quan trọng hơn tính mạng nó đâu chứ.
Nhưng thay vì ra tay trừ khử chút tàn tích còn sót lại trong người cô bé, Tây Châu lại cúi đầu hôn lên môi nó. Nụ hôn mang theo tất cả đam mê cuồng nhiệt và yêu thương cháy bỏng. Lần đầu tiên làm việc này, mọi tình cảm nhớ nhung bị dồn nén trong anh đã có dịp bùng lên rất mãnh liệt. Châu bắt đầu ngộ ra cách điều khiển sự trao đổi kỳ lạ. Chỉ cần tập trung vào cảm xúc của bản thân, chú ý thả lỏng đúng vào những lúc cơ thể Phong phát ra lực hút. Đây thật sự là cửa thoát hiểm, là lựa chọn cuối cùng mà anh biết.
Kềm chế nó mới khó chứ thả lơi cảm xúc của mình lại không phải là vấn đề.
Khi hương thơm của những cánh hoa hồng bắt đầu nồng nàn trong miệng Châu cũng là lúc một dòng nước the mát chậm rãi chảy xuống cổ họng cô bé. Cơ thể nó gần như ngay lập tức có phản ứng trước cử chỉ tình cảm này. Cả người Phong như bị hút chặt lấy anh, không thể tách rời. Không lâu sau đó thì luồng khí lạnh thứ hai bắt đầu xuất hiện, không ngừng xoay vòng ở dưới bụng, không ngừng phát ra những tín hiệu kỳ lạ. Từng dòng điện nhỏ cũng từ đâu chạy râm ran khắp người cô bé và tạo ra những rung động nhè nhẹ như đáp trả.
Xoay, xoay và cứ xoay.
Nó cảm giác được hơi lạnh ấy cứ như một vòng xoáy nhỏ, chậm rãi hút lấy những thành phần có liên quan hoặc cấu tạo giống mình. Hoảng sợ, Phong chợt nắm chặt lấy áo Châu trong vô thức.
- Em hãy thả lỏng - Trong giọng anh đã có phần ôn hòa – Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- Cậu vừa… tiếp thêm năng lượng cho nó à? – Nhật Hy đã bắt đầu hiểu ra – Cậu dùng hồng tử của mình để trấn an đứa trẻ ư?
- Hy vọng sẽ có tác dụng – Tây Châu chăm chú quan sát từng biểu hiện trên mặt Phong – Kể từ khi biết cô ấy mang thai, mình bắt đầu suy nghĩ…
Dù hai mắt nó đang nhắm nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Cô bé cảm nhận rõ từng rung động nhỏ đang từ khắp nẻo tập trung về phía vòng xoáy mang hương thơm mát lạnh. Chúng lặng lẽ đan vào nhau từng chút, từng chút một rồi bất ngờ tách ra thành hai phần…riêng biệt. Hai luồng khí mới cũ vừa chạm trán liền xảy ra tranh chấp quyết liệt khiến bụng Phong nhói lên từng cơn đau điếng.
Trong lúc mê man, nó úp mặt mình vào ngực Châu, cảm nhận các ngón tay anh luồn sâu vào tóc và tay mình. Châu nhanh chóng ôm ghì lấy Phong, làm gia tăng sự tiếp xúc giữa hai người. Trong thâm tâm cô bé bỗng xuất hiện một niềm tin lớn lao rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Nó cố gắng thả lỏng đầu óc và chỉ nghĩ đến Tây Châu, một mình anh chứ không có gì khác.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng...
Như đã nhận mặt “người quen”, hai luồng khí lạnh thôi không đấu đá nữa mà bắt đầu xoắn lấy nhau một cách kì lạ. Chúng chộn rộn di chuyển qua lại, lúc tách ra, khi nhập lại thành một. Cảm giác đau dần dần mất đi, thay vào đó là sự phấn khởi quen thuộc. Nam Phong mơ màng mở mắt nhìn ra, tay nắm nhẹ lấy cổ áo Châu mà giật.
- Hình như... có gì đó…có gì đó không ổn...
Nhật Hy chẳng nói chẳng rằng đã hấp tấp cầm lấy cổ tay nó. Bàn tay Châu thì xoa nhẹ trên bụng Phong, ánh mắt tập trung rất cao độ. Sự chuyển động bên trong rõ ràng xuất hiện từ hai vật thể hoàn toàn tách biệt.
- Quá nhiều để chỉ là một - Hy chép miệng nhìn anh, giọng nói nửa châm chọc, nửa có phần trách cứ.
- Vậy là sao? - Phong thật sự không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác mơ hồ - Con em có sao không? Nó…nó…
- Đừng hốt hoảng - Tây Châu vội vàng xoa xoa hai cánh tay nó, gương mặt không biết vì sao lại ánh lên vẻ tội lỗi - Từ nay, phải phiền em chịu khổ vì anh thêm một chút.
Cô bé còn chưa ý thức được tình hình thì Nhật Hy đã thong thả đặt bàn tay nó trở lại ngực Châu, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười. Anh thật lòng thật dạ thấy mừng cho họ.
- Cơ thể này bây giờ không còn của riêng em nữa... mà đến những ba người.
- Ba người? - Hai mắt Phong mở to, không biết do bất ngờ hay sợ hãi - Anh vừa nói là ba người?
- Xin lỗi em - Châu áy náy tựa đầu mình lên trán cô bé – Đều tại anh "lỡ tay"... Lúc ấy tình thế quá cấp bách...Lại là lần đầu tiên áp dụng phương pháp này...
- Chúng ta...có phải chúng ta... sẽ có...hai đứa?
Nó thật không dám tin vào những điều mình đang nghĩ. Nhưng câu nói của Nhật Hy vừa rồi rõ ràng đang hàm chứa ý nghĩa đó. Phong thiết tha nhìn Châu, chờ đợi nhận từ anh cái gật đầu khẳng định.
- Anh thật sự xin lỗi - Sự ngập ngừng xen chút bối rối của Châu khiến trái tim cô bé không ngừng nhảy nhót - Trước đây, chỉ một đứa đã khiến em hít thở không thông...- Anh vừa nói vừa từ tốn lau đi những vết máu trên mặt nó - Bây giờ lại còn...
BẤT DUNG NẠP
- Mau cho Nam Phong nuốt đi - Nhật Hy như chợt nhớ ra liền chìa mẩu tinh thạch về phía trước mặt.
- Tại sao em lại phải nuốt thứ này? – Cô bé tỏ ra ngạc nhiên.
- Cứ làm theo lời Nhật Hy trước đi. Rồi anh sẽ giải thích cho em tất cả.
- Nhưng to thế làm sao em nuốt được?
- Mẩu đá này không cứng như vẻ ngoài của nó đâu. Em cứ bỏ vào miệng khắc biết.
Tây Châu nói xong liền bỏ mẩu tinh thạch vào miệng Phong.
Sự thật quả đúng như những lời anh ấy vừa nói. Mẩu đá mềm và dẻo như vài thứ kẹo nó thường ăn, nhưng mùi vì thì không được thơm tho cho mấy.
- Tanh quá – Cô bé lấy tay che miệng rồi ho mấy tiếng.
- Tanh ư? Em phải thấy ngọt mới đúng chứ - Châu vội đỡ lấy nó - Nam Phong, có chuyện gì thế? Đừng làm anh sợ.
Gương mặt nó đang chuyển sang một màu sắc mới. Cô bé tím tái mà không nói được câu nào, chỉ biết lấy tay ôm cổ và ho liên tục. Rồi mẩu tinh thạch đột nhiên bay vọt trở ra kèm theo một ít máu. Cả người Phong bắt đầu nhấp nháy những ánh hồng kì diệu như một lời cảnh báo.
- Cơ thể con bé không chịu dung nạp nó – Nhật Hy bần thần – Mẩu đá này quá “dơ bẩn” đối với cơ thể của Nam Phong.
- Tạm thời đừng áp dụng cách này với cô ấy nữa – Tây Châu tỏ ra sốt ruột – Cậu đem mẩu đá còn lại cho Nam Vũ đi.
Hy thấy trong lòng vô cùng thất vọng nhưng cũng đành phải đi ra. Vừa mới vui mừng vì đã tìm ra cách cứu chị em Phong. Thật không ngờ mẩu tinh thạch của anh lại làm hại cô bé. Tại sao nó lại mang trên người một mẩu đá của Hy chứ không phải con hung tinh nào khác? Viên đá đó thật ra muốn gì? Chẳng lẽ phải lấy hồng tử của một cát tinh nào đó thì nó mới chấp nhận?
- Cậu mau nuốt cái này đi – Nhật Hy đưa cho Nam Vũ mẩu tinh thạch còn lại.
- Sao lại kêu Nam Vũ nuốt thứ đó? – Quang Minh nằm trên giường, mở mắt nhìn trân trân.
- Chỉ khi nào biến thành hung tinh thì cậu ấy mới thoát khỏi sự ảnh hưởng của tinh thạch vào kéo dài được tuổi thọ.
- Nhưng Nam Vũ không thể trở thành hung tinh. Chúng là những sinh vật rất gớm ghiếc.
- Bây giờ cậu muốn Nam Vũ chết hay trở thành thứ gớm ghiếc đó hả? – Hy bất ngờ nổi nóng – Tự quyết định đi.
Mấy ngày nay, tâm trạng anh cứ như sóng biển, lên xuống thật thất thường. Hy dễ dàng nổi cáu, dễ dàng phát tiết với những người vốn chẳng gây ra tội lỗi gì với anh cả. Nhưng thật ra, mọi vấn đề Hy gặp phải đều do chính anh mà có. Hy hoàn toàn không có tư cách để trách cứ người khác, hoàn toàn không có lý do gì để giận dữ với họ.
- Thôi, hai người đừng cãi nhau nữa – Vũ chợt thở dài – Dù sao đây cũng là lựa chọn của mình. Mình sẽ chấp nhận nó.
- Nhưng Nam Vũ, bọn hung tinh suốt ngày chỉ biết đi gieo rắc tai họa. Chúng ta có thể từ từ tính cách khác mà.
- Chị Đông Vân cũng nuốt rồi phải không? – Vũ chợt quay qua nhìn Nhật Hy.
- Ừ - Anh ấy hậm hực trả lời.
- Cái gì? – Quang Minh bỗng kêu toáng lên - Đông Vân cũng trở thành hung tinh rồi ư?
- Phải – Hy hừ lạnh - Như thế còn hơn là để cổ biến thành quái vật rồi chạy khắp nơi tấn công mọi người.
- Làm hung tinh thì không phải quái vật ư? Làm hung tinh sẽ không chạy khắp nơi hại người chắc?
- Cậu bị thương có một tí mà bộ não cũng bị vấn đề luôn rồi sao? Thành kiến của cậu đối với hung tinh tại sao lại sâu sắc như thế. Thân phận của cậu vốn là minh quang chứ đâu phải cát tinh.
- Nhưng mình từng thấy chúng đi quấy rối khắp nơi.
- Vậy thì cứ việc tránh xa Đông Vân và Nam Vũ ra. Mình mệt mỏi vì chuyện này lắm rồi.
Nói dứt lời, Hy liền đùng đùng bỏ ra ngoài. Chưa bao giờ Minh thấy cậu ta dữ tợn như thế. Chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế nhỉ. Nhật Hy trước giờ vẫn là còn người ăn nói nhã nhặn và rất điềm tĩnh kia mà. Minh vừa định hỏi Nam Vũ thì thấy cậu ta đã biến thành một con hung tinh xấu xí từ lúc nào.
- Trời ơi – Anh ấy giật nảy mình – Cậu trông kinh quá.
- Mình có cả vuốt này – Vũ thử nhúc nhích mấy ngón tay – Da mình cứng như thép vậy.
- Mắt cậu còn đỏ như hai cục lửa – Mặt mày Minh méo xẹo.
- Thật hả - Giọng Vũ hào hứng – Nhật Hy nói một lát nữa những thứ này sẽ biến mất. Chúng chỉ xuất hiện khi mình hành sự thôi.
- Cậu có vẻ thích làm hung tinh quá nhỉ?
- Mình không thích làm hung tinh. Chẳng qua chưa muốn chết sớm như thế thôi. Cậu cứ chờ mà xem. Mình nhất định sẽ trở thành một con hung tinh tốt như Phi Vũ.
- Hãy cầu trời là cậu đừng bao giờ gặp Nguyên Khánh đi.
- Mình biết rồi.
- Nhân tiện mình cũng nói điều này luôn. Giọng cậu the thé khó nghe thật đấy.
- Héhéhé – Vũ bỗng cười lớn khiến mặt Minh càng trở nên nhăn nhúm.
Dịu dàng bồng Phong đặt lên giường, Châu bỗng quyến luyến không muốn rời tay khỏi người mẹ con nó. Nỗi kinh hoàng lúc nãy vẫn làm anh thấy sợ. Cảm giác của việc sắp mất đi cô bé mãi mãi khiến cả thế giới này đều trở nên vô nghĩa. Dù không dám nói ra nhưng Châu vẫn tự khẳng định với bản thân, thà để Nam Phong căm hận mình cả đời cũng không thể nhìn nó biến mất khỏi thế gian này, biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi.
Bây giờ, thấy cô bé vẫn bình an vô sự, đứa con của họ lại có thêm người để bầu bạn, Châu cứ lâng lâng như vừa uống thuốc kích thích. Hạnh phúc đến quá nhanh khiến anh trong nhất thời khó lòng tin được.
Chú ý không chạm vào vết thương trên vai Phong, Châu nhẹ nhàng đem nó đặt trong lòng. Hai tay không thể đừng giữ siết chặt quanh thân cô bé. Có lẽ chỉ với cách này, anh mới có cảm giác an tâm rằng, người con gái mình yêu sẽ không thể đột ngột biến mất.
Nếu Nam Phong cũng rời bỏ Châu như Thùy Mai ngày ấy, anh sợ mình sẽ lại phát điên. Điên đến mức không có khả năng hồi phục. Một năm? Một thập kỷ? Một thế kỷ? Hay một thiên niên kỷ? Tất cả đều không thể chữa lành vết thương đang túa máu vì mất cô bé. Người con gái này tất cả những gì anh muốn, tất cả những gì anh ước ao.
- Anh...em nhột - Phong nhẹ nhàng kháng cự khi bị Tây Châu chậm rãi hôn từ trán xuống cằm -... Lại còn không nhúc nhích được nữa...
Sau một hồi nằm yên, nó cuối cùng cũng phải lên tiếng phản đối. Vẻ mặt hình sự của Châu lúc đầu thật khiến cô bé thoáng lo ngại. Nhưng ngay khi những cử chỉ âu yếm này xuất hiện, nó mới thở phào nhận ra anh ấy đã trở lại.
- Anh chỉ muốn kiểm tra xem em có thật sự ở đây hay không - Giọng của Châu vang lên thật trầm, cũng thật nhỏ
- Có thể dùng cách khác để kiểm tra mà - Phong hấp tấp dùng tay che lấy đôi môi đang không ngừng quấy nhiễu nó.
- Nhưng anh thích cách này - Vừa dứt lời đã hôn luôn bàn tay nhỏ của cô bé.
- A, anh thiệt là xấu xa.
- Không – Châu nhẹ nhàng cạ mũi vào cổ Phong - Anh chỉ là một kẻ yếu tim
Bàn tay đang ôm lấy cơ thể nó càng thêm siết chặt, đem toàn bộ tấm lưng cô bé áp sát vào trước ngực.
- Bạn ấy... - Phong bỗng tê tái khi nhớ đến Lưu Thủy - Bạn ấy chết rồi hả anh?
- Ừ - Trong giọng nói lạnh lẽo hình như phảng phất chút u buồn - Cô gái đó sẽ sớm đầu thai thành một cát tinh...Lúc đó...
Hai chữ "Thế Toàn" bất ngờ réo vang trong não như tín hiệu cầu cứu. Tây Châu thật sự đã quên mất chàng trai này. Cậu ta đến tìm Nguyên Khánh thì chẳng khác gì đi nộp mạng. Châu biết rõ nơi ở của hắn trong khi Toàn thì không. Nếu bây giờ đuổi theo, biết đâu vẫn còn có cơ hội...
Bạn đang đọc truyện tại
BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Tây Châu vội vàng đi tìm Thế Toàn. Anh ta lúc này chẳng khác gì con thú dữ bị thương. Nếu gặp phải Nguyên Khánh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu xét về lí thì không thể trừng phạt Khánh vì lí do này. Dù sao hắn cũng chỉ ra tay xử lí một hung tinh, kẻ vốn được mọi người cho rằng “sinh ra là để bị cát tinh giết chết”
Anh lướt đi chậm rãi trên mặt đất trải đầy lá khô, cặp mắt sáng rực rọi vào bóng tối để tìm kiếm. Nếu Thế Toàn muốn giết Nguyên Khánh thì chắc chắn cậu ta sẽ tìm đường đến đây. Châu tuyệt đối không thể để Toàn làm điều trái đạo lí đó. Một cát tinh không bao giờ được phép giết hại đồng loại của mình, cho dù là vì lí do gì đi nữa.
Phía trước mặt bất ngờ vang lên tiếng động nho nhỏ.
Tây Châu vừa đến nơi đã thấy Toàn đang nấp trong bụi cây, cánh cung bạc đã được giương sẵn. Nguyên Khánh ngồi cách đó không xa, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang rình rập. Hắn hình như đang nói chuyện với ai đó trong bóng tối. Tấm lưng rộng hơi khom đã hoàn toàn che giấu tất cả.
Không gian yên tĩnh càng như bị đốt nóng bởi sự tập trung cao độ nơi Toàn.
Vút
Mũi tên bay ra mang theo tất cả căm hận.
- Đừng ! – Châu bất ngờ lao tới và vươn dài tay chụp lấy nó.
- Khốn kiếp. Sao anh lại cản tôi? – Toàn tức tối hét lên.
Vừa phát hiện ra động tĩnh, Khánh lập tức giấu nhanh vật gì đó vào trong áo rồ lao tới bóp cổ anh,nhấc lên khỏi mặt đất:
- Cậu muốn giết tôi?
- Nguyên Khánh, mau bỏ Thế Toàn ra – Tây Châu nắm chặt lấy tay hắn, giật mạnh.
Toàn lập tức rơi xuống đất với gương mặt đỏ gay, hai tay ôm lấy cổ.
- Anh tránh ra! Tôi phải giết thằng khốn này. Chính nó hại chết Lưu Thủy. Chính nó là kẻ đã giết chết cô ấy.
- Người đã chết rồi. Cậu làm thế liệu có ích gì?
- Tôi không cần biết.
Toàn vừa nói xong đã nhảy xổ vào Nguyên Khánh. Hai bên giằng co qua lại rất quyết liệt. Tây Châu thấy tình hình căng thẳng liền nhảy vào can ngăn. Nhưng hai người đó không ai có ý dừng tay. Nỗi oán hận trong lòng Toàn đang chất ngất. Muốn cậu ấy bỏ qua cho Thập Tam Thái Bảo thì đúng là chuyện khôn tưởng. Còn bản thân Nguyên Khánh, trong lòng vốn nuôi sẵn mối thù với Châu, nay cũng muốn tìm người để trút giận. Họ càng đánh càng hăng, không còn nhớ gì tới chuyện xung quanh nữa.
- Thế Toàn, mau dừng tay – Châu dùng tay tách hai người đó ra, miệng hét lớn – Đừng đánh nữa, Nguyên Khánh
- Tránh ra !
- Cút đi !
Hai người cùng hét lên và tiếp tục lao về phía đối phương, trên mặt chẳng còn đọng lại một chút lí trí. Sự hiện diện cùng lời khuyên răn của Châu thật sự chẳng có chút giá trị nào với họ. Cả hai đều như những con thú điên giận dữ, chỉ muốn giết và giết.
- Mau dừng tay - Tây Châu tức giận phóng người lên cao, dùng chân đá cho mỗi người một phát làm rung chuyển trời đất.
Nguyên Khánh cùng Thế Toàn lập tức văng ngược về sau, nằm ngã ngửa trên mặt đất, cách vị trí lúc đầu mười mấy thước.
Rượu mời không muốn lại cứ muốn uống rượu phạt. Đã vậy đừng trách anh sao quá nặng tay.
- Rõ ràng là cậu ta sinh sự trước – Khánh chỉ tay vào mặt Toàn hét lớn.
- Nhưng hắn giết người vô cớ. Lưu Thủy có làm nên tội tình gì đâu.
- Thì ra là vì con ả hung tinh đó. Tôi có lầm lẫn gì về thân phận của nó không ta?
- Tao không cho phép mày xúc phạm cô ấy.
- Vậy sao? Xem ra giữa hai người có quan hệ rất thân thiết. Một cát tinh lại phải lòng hung tinh à? Nực cười quá đi mất.
- Đủ rồi – Đến lượt Châu nạt.
- Tây Châu, đừng quên hắn ta chính là người muốn làm hại Nam Phong và giết chết con anh – Toàn vẫn ngoan cố cãi tiếp.
- Việc đó tôi không cần cậu nhắc.
- Đồ vong ân. Tôi giúp hai người dọn dẹp đống dơ bẩn đó mà không một lời cảm ơn à?
- Mày gọi ai là “đống dơ bẩn” HẢ? – Thế Toàn vừa định chồm tới thì Nguyên Khánh đã bị Tây Châu đấm một phát ngã lăn ra đất.
- Anh…???.– Khánh lồm cồm đứng dậy, lồng lộn phun ra hai cái răng dính máu vừa bị anh đánh gãy - Giỏi lắm Tây Châu. Anh dám đánh tôi vì con nhóc đó à?
- Lần sau hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói – Châu vừa dứt lời đã hạ tiếp một cú thứ hai
Từ đầu tới giờ anh đã cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng tên khốn này lại không ngừng tìm cách thử thách ngưỡng chịu đựng của Châu, liên tiếp khiến cho anh chỉ muốn xông lên, vặn cổ hắn ngay lập tức.
- Nơi nào có cô ấy, trong phạm vi một trăm mét, đừng để tôi thấy mặt cậu. Nếu không... - Châu dồn sức vung mạnh tay về phía một cây cổ thụ gần đó.
Tiếng nổ lớn vang lên, cái cây lập tức nát vụn thành một đống bụi. Mặt đất rung chuyển khiến Thế Toàn vừa lảo đảo đứng dậy đã lại ngã lăn ra đất.
- Không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Hôm nay dù có chết tôi cũng phải…
- Đủ rồi! – Tây Châu nhanh chóng dùng hai cánh tay khóa chặt lấy Thế Toàn đang tìm cách xông tới – Đừng sinh sự với hắn nữa.
- Anh đủ nhưng tôi thì chưa. MAU TRÁNH RA!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đủ ư? Ai nói với cậu ta là bấy nhiêu đã đủ làm anh hả giận?
Ân oán giữa Châu và Nguyên Khánh dù có tính cả trăm năm cũng chưa hết. Nhưng việc gì cũng phải có chừng mực. Nếu Toàn cứ tiếp tục hành xử theo cảm xúc như thế thì chỉ gánh lấy họa sát thân.
- Cậu muốn sớm ngày đoàn tụ cùng cô ấy phải không? Được, để tôi chỉ cho cách ý nghĩa hơn...
Nói rồi, anh lạnh lùng bước đi, tay lôi theo Thế Toàn đang ra sức vẫy vùng phía sau, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa.
- Cứ chờ đó – Khánh bỗng hét lên – Tôi sẽ công khai sự thật này. Đến lúc đó, xem các người làm sao mà sống yên ổn
- Anh nghe hắn nói gì không? Hắn đe dọa chúng ta kìa. Trời ơi Tây Châu, mau bỏ tôi ra. Tôi phải giết chết hắn. Thằng khốn kiếp...
Khi đã rời khỏi khu rừng và đến một nơi cách chỗ ấy thật xa, Châu mới chịu buông tay khỏi người Toàn.
- Anh thật hèn nhát. Tại sao lại đứng ngây ra mà nghe thằng khốn đó **** mình chứ.
- Đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu ra sao? – Tây Châu thất vọng quay mặt đi, hai tay đút trong túi.
Toàn đang định cãi lại thì bỗng nhận ra vòng băng trắng trên tay Châu đã nhuộm đỏ từ lúc nào. Từng giọt máu đỏ tươi đang tiếp thay nhau lăn xuống. Có lẽ lúc anh ấy cố ngăn Thế Toàn và Nguyên Khánh đánh nhau đã vô tình khiến cho vết thương bị động.
- Hiểu gì chứ? – Toàn gầm gừ với một chút tội lỗi – Nếu người phải chết là Nam Phong…
- Tôi sẽ bắn nát hồng tử thằng khốn ấy – Châu trả lời không chút do dự, ánh mắt sáng rực ghim vào khoảng tối trước mặt – Nhưng cậu thì khác. Cậu có khả năng làm điều đó sao?
- Anh xem thường tôi? – Toàn tức khí túm lấy cổ áo anh – Dù có chết, tôi cũng không làm một thằng đàn ông hèn hạ.
- Lúc Lưu Thủy còn sống, cậu vì sợ người khác biết chuyện của mình nên lúc nào cũng phải tìm cách để che giấu. Bây giờ, cổ vừa ra đi thì cậu đã đổi ý muốn công khai với tất cả mọi người rồi sao?
- Tôi không định nói cho ai biết. Chỉ cần giết chết thằng khốn đó thì nó mãi mãi vẫn là một bí mật.
- Cậu nghĩ mọi việc đơn giản như vậy ư? Trong khu rừng đó có không biết bao nhiêu là sinh vật, chỉ cần cậu ra tay giết chết Nguyên Khánh thì tin này sẽ lập tức lan truyền khắp nơi. Mọi người sẽ để yên cho một kẻ giết hại đồng loại của mình như cậu sao? Lưu Thủy luôn nhẫn nhịn và chờ đợi là vì cái gì? Chẳng qua cổ muốn để cậu được tiếp tục tận hưởng cuộc đời làm cát tinh vinh quang của mình.
- Tôi mặc kệ. Vì cô ấy, có bị ghét bỏ và xa lánh tôi cũng chấp nhận.
- Nực cười – Tây Châu bỗng mỉm cười mỉa mai – Nếu can đảm như vậy thì sao cậu không làm điều này sớm hơn? Tại sao lúc cô ấy còn sống, cậu không cùng cổ bỏ đi và sống một cuộc đời bình yên? Niềm kiêu hãnh của cậu quá lớn nên mới không thể chấp nhận cuộc sống suốt ngày phải lẩn trốn. Bây giờ, người thì đã chết rồi. Việc làm đó liệu có còn ý nghĩa gì không?
- Tôi chỉ muốn trả thù cho người yêu của mình. Tôi muốn an ủi vong linh cô ấy. Như vậy cũng là sai trái ư?
- Đúng vậy – Châu liền quay phắt lại – Nếu cậu muốn Lưu Thủy được an nghỉ thì hãy tự lo cho mình thật tốt đi. Tôi tin đó là điều cô ấy luôn theo đuổi dù là lúc còn sống hay đã chết. Hãy có trách nhiệm với bản thân, cho dù cậu làm điều đó vì người khác.
- Nhưng hắn biết hết rồi. Tôi có muốn sống yên ổn cũng không còn được nữa.
- Việc đó cứ để tôi lo.
- Anh định làm gì?
- Cậu cứ đợi đến buổi họp ngày mài sẽ biết. Dù sao những chuyện này cũng không thể giấu mãi được.
- Đang nói về chuyện của tôi hay anh thế? – Toàn đã bắt đầu hơi nguôi.
- Cả hai. Đông Vân và Nam Vũ đều trở thành hung tinh rồi. Nam Phong lại đang mang thai. Nếu không sớm làm rõ ràng mọi chuyện chỉ khiến sự việc trở thêm rắc rối.
- Anh không sợ mọi người sẽ giết họ sao? Cái thằng Nguyên Khánh đó không bao giờ chịu bỏ qua cho bất cứ con hung tinh nào. Có nó thêm dầu vô lửa, anh sẽ rất khó tìm thấy sự đồng tình.
- Biết thế nhưng tôi vẫn phải thử. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để ai làm hại đến gia đình mình.
- Gia đình? – Thế Toàn bỗng bùi ngùi, cặp mắt đỏ càng long lanh nước – Anh coi họ là gia đình của mình rồi sao? Ngay cả khi Đông Vân và Nam Vũ đã không còn là con người.?
- Cậu về trước đi – Châu lại lạnh lùng bỏ đi – Mai nhớ có mặt và đừng làm điều gì dại dột nữa đấy.
- Tây Châu – Anh ấy bỗng gọi với theo.
- Chuyện gì?
- Tay anh chảy máu kìa - Dù nỗi đau còn thấm đượm, Toàn vẫn không ngăn được sự cảm kích và quan tâm của mình đối với thủ lĩnh - Nhớ băng lại…
- Biết rồi.
- Tây Châu – Toàn lại réo gọi.
- Gì nữa? – Anh ấy đứng lại làu bàu.
- Cảm ơn anh đã… ra mặt vì tôi…
BÊN BỜ VỰC CÁI CHẾT
]
Nam Phong đang nằm thiêm thiếp trên giường, cảm giác sau gáy có gì đó lành lạnh nên giật mình tỉnh giấc. Đang đứng sát bên giường nó là một người con trai khá quen mặt. Bàn tay anh ta đang ở rất gần, rất gần cái cổ nhỏ của nó. Cô bé hốt hoảng liền bật dậy rồi lùi sát vào trong vách. Nó kéo cái mền lên che kín cả thân người, chỉ chừa lại gương mặt xanh như tàu lá.
- Anh tới đây làm gì?
- Tìm cô – Ánh mắt Hoàng Lâm đầy lãnh cảm.
- Thế sao anh không gọi?
- Chẳng phải bây giờ cô đã tỉnh lại rồi sao?
Lý lẽ thật không thể chịu được. Phong cay cú nhìn Lâm, trên mặt đan xen giữa hoài nghi và lo sợ.
- Tìm tôi có việc gì thế?
Hai đứa con sau giấc ngủ ngon đã thức dậy và bắt đầu khua tay múa chân trong bụng nó khiến cô bé thoáng giậc mình.
“Ngoan nào” Nó thử dùng tâm trí để dỗ dành hai đứa trẻ. Phong không muốn để Hoàng Lâm chú ý. Anh ta là người nó đã gặp ở chỗ Tây Châu. Lâm với Thủy hình như quen biết. Anh ta cũng là một trong các hung tinh được Châu giúp đỡ. Nhưng đối với con người này, cô bé vẫn không thể không đề phòng, nhất là sau hành động mờ ám vừa rồi.
- Cô đang mang thai?
Câu hỏi của Lâm khiến Phong như bị đóng băng tại chỗ. Hình như nó đã quên, anh ta vốn xuất thân là một con đom đóm cảm xúc, có thể nhìn thấy được suy nghĩ của người trước mặt.
- Là con của Tây Châu sao?
- Đây không phải là chuyện của anh.
Ánh mắt Lâm nhìn cô bé chăm chăm. Trong nội tâm dường như đang diễn ra điều gì đó rất phức tạp. Nam Phong đã thu người hết mức có thể. Cặp mắt nó dán sát vào kẻ đang đứng trước mặt, sẵn sàng hét lên bất cứ khi nào. Chỉ cần anh ta có một chút dấu hiệu…
Nhưng Lâm lại chẳng làm gì khác mà chỉ đứng đơ ra đó và giương mắt nhìn Phong. Hai bàn tay co thành nắm khá hung tợn. Sự tức giận dường như cũng từ đó mà truyền đến chỗ nó.
Đang phân vân không biết nên làm gì, cô bé bỗng thấy anh ta quay mặt đi, bất ngờ phóng mình ra ngoài cửa sổ. Chuyện gì đang xảy ra với chàng trai đó? Tại sao anh ta đền rồi đi mà chẳng để lại một lời nào? Phong trước giờ chưa từng đắc tội với Hoàng Lâm. Nhưng vì sao vẻ mặt anh ta khi đề cập đền chuyện con của Phong lại tỏ ra xúc động như vậy? Hay là tất thảy cát và hung tinh đều sẽ dùng thái độ đó để đối mặt với sự tồn tại của con nó?
- Tại sao anh chưa về? – Cô bé buồn bã nhìn về phía màn đêm – Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó?
Phong lặng lẽ bước chân khỏi giường và đi đến gần cửa sổ. Đôi mắt nó dán vào những vì sao đang lấp lánh trên trời, lòng thầm hỏi ngôi sao của mình thật sự đã chết hay chưa. Không biết ngôi sao ấy có được ai nhặt lấy và ra sức giữ gìn như cô bé đã làm với anh Nhật Hy không? Hy vọng và tin tưởng có đủ làm ngôi sao của Phong sống dậy?
Ngày ấy nó thật ngu ngốc vì đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngôi sao của chính mình. Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện tất yếu của con người. Ông bà cô bé không thể sống mãi đến khi biến thành tinh được. Ba mẹ Phong mất cũng vì bất hạnh gặp phải một con hung tinh nào đó. Ngôi sao không phải ba đầu sáu tay. Làm sao có thể ở bên cạnh chủ nhân 24/24?
Nhưng Tây Châu là ngôi sao của ai? Anh có tới hạn phải trở về bên cạnh người đó hay không? Lúc đó, Phong sẽ không thể gặp Châu nữa ư? Anh có bất ngờ rơi khỏi bầu trời và biến mất mãi mãi vì vị chủ nhân đó không? Ôi, sao càng ngày nó càng căm ghét sự ngu ngốc của loài người như thế?
- Tóc của em rất thơm - Một bàn tay bỗng vuốt nhẹ lên mái tóc cô bé từ phía sau - Vừa đen lại vừa óng mượt
Nó không ngạc nhiên vì đã nhanh chóng nhận ra giọng nói quen thuộc.
Phong xoay người lại nhìn Châu, trong mắt chỉ toàn là sự yêu thương nồng ấm. Mái tóc hơi lù xù sớm đã thông báo cho cô bé biết những việc anh đã làm. Chuyện xảy ra xung đột đúng là không thể tránh khỏi. Nhưng Châu có thể trở về bình an thế này, nó đã vạn phần tạ ơn trời đất.
Đảo mắt một vòng trên người anh, Phong bị cánh tay quấn băng nhuốm màu máu kia làm cho kích động. Nó biết vết thương này từ đâu mà có nhưng lúc rời khỏi phòng, hình như không chảy máu nhiều như thế.
- Lại đây, em giúp anh thay miếng băng khác. - Cô bé chỉ nói nhiêu đó rồi cầm tay Châu kéo lại phía giường.
Chàng trai này không biết vì sao lại rất "ngoan ngoãn". Anh không chối quanh co mà lập tức thuận theo nó ngồi xuống chiếc giường, bàn tay bị thương giơ sẵn về phía trước.
- Đau - Châu khẽ gật đầu, hai mắt vẫn nhìn nó đầy chăm chú.
- Lần sau, anh nhớ để ý vết thương này. Nếu cứ liên tục làm nó chảy máu như thế... sẽ không lành được đâu.
- Anh biết rồi.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Cô bé bắt đầu hoài nghi đối với thái độ kỳ lạ - Anh đang buồn ư?
- Không. - Châu bật cười với vẻ hiền lành - Anh chỉ đang yêu thôi.
- Anh...
Ánh mắt say đắm kia thật sự khiến nó cảm thấy xấu hổ. Sự rung động ập đến giống như hai người chỉ vừa yêu nhau chưa lâu chứ không phải bụng mang dạ chửa thế này. Châu là người đầu tiên Phong muốn gặp mỗi sớm mai thức dậy. Và anh cũng là người cuối cùng cô bé muốn nhìn thấy mỗi tối trước khi ngủ. Nó đã mất cả thời gian dài để sợ anh, biết ơn anh và cảm thấy có lỗi với anh nữa.. Khoảng thời gian Phong dùng để yêu Châu thật sự rất ít.
Khi tình yêu ấy đến, nó bùng lên mãnh liệt đến độ thiêu rụi mọi cảm giác thẹn thùng, xấu hổ. Đến lúc đã mang trong người hai đứa con của anh như bây giờ, cô bé vẫn có thể bị cái nhìn kia làm cho e thẹn. Nó bối rối nhìn anh rồi bất ngờ nghĩ ra một việc. Phong hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh hồng tử của mình để chữa lành vết thương trên tay cho Châu.
Ý nghĩ chỉ vừa lóe lên, còn chưa kịp thực hiện thì trái tim đã bất ngờ phát ra tín hiệu. Nó thấy đau như lần dùng sức cứu Lưu Thủy. Cơn đau của người bị rứt đi một phần cơ thể.
- Nam Phong - Vẻ mặt đau đớn của cô bé bắt đầu khiến Tây Châu mất bình tĩnh.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Phong, anh đều dễ dàng trở nên khẩn trương. Cái mà mọi người vẫn gọi là "ngưỡng chịu đựng" của Châu chính là cô bé này. Bất cứ ai hay cái gì làm tổn hại đến nó đều nhanh chóng kích thích sự tức giận và sức mạnh khủng khiếp mà anh luôn tìm cách đè nén.
- Tim của em - Phong ngã vào lòng Châu, nước mắt ngắn dài - Tim của em rất đau.
Nhật Hy không có ở đây, mẩu tinh thạch chết tiệt ấy vì cớ gì lại phát cuồng di chuyển như thế? Anh vừa điên tiết lại vừa bất lực ôm ấy cô bé. Tình trạng của nó hình như đang ngày một xấu đi.
Lúc đầu, tinh thạch mang đến cho Nam Phong những kí ức mà Nhật Hy luôn tìm cách cất giữ. Sau đó, nó làm cậu ta bị đuối sức. Chỉ một thời gian ngắn, tinh thạch lại muốn bỏ đi mỗi lần cảm nhận được sự tồn tại của Hy. Chỉ cần Phong "chạm" đến nó, viên đá cố chấp ấy lại như được đánh thức. Bây giờ, không ai làm gì nó, mẩu tinh thạch kia cũng chán ghét và muốn rời bỏ trái tim cô bé.
Châu không biết phải làm sao để cứu Phong, không biết điều gì có thể giảm bớt đau đớn cho cô bé. Mạng sống của nó đang ngày một ngắn đi, hồng tử của hung tinh lại không được cơ thể Phong dung nạp. Biết tìm đâu ra hồng tử của một cát tinh để thay thế cho nó?
Chạy từ đằng Đông sang đằng Tây, anh thật sự cảm thấy mất phương hướng. Châu biết mình không nên bỏ cuộc. Anh biết sự tỉnh táo và sáng suốt của bản thân là hy vọng cuối cùng để cứu cô bé. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ chết đi sống lại này của Phong, lòng Châu tựa như có ngàn dao đâm chém. Hai chữa "đường cùng" cứ liên tục hiện lên, đánh bật anh xuống đáy vực sâu thẳm.
- Bảo bối của anh - Châu cố gắng dùng sức mạnh của mình để xoa dịu mẩu tinh thạch trong người nó - Em ráng chịu một chút.
- Tây Châu...Em muốn chết - Phong nắm lấy áo anh và bật khóc, cơn đau dường như đã khiến đầu óc nó không còn tỉnh táo
- Không được chết. Anh không cho em chết.
- Tây Châu...Em. ... - Máu bất ngờ túa ra từ bàn tay đang ôm lấy ngực của nó - ...Cứu em...
Cởi vội một bên áo của Phong ra, Châu kinh hoàng nhận ra trên ngực trái của nó đã xuất hiện một vết rách lớn. Máu tươi từ đó chảy ra bắt đầu thấm ướt cả anh.
- Đừng sợ. Em tuyệt đối đừng sợ - Anh ấy cố tỏ ra bình tĩnh. Châu tuyệt đối không thể đánh mất sự tỉnh táo của mình vào lúc này. Anh cần phải suy nghĩ, phải tìm ra cách để cứu Phong - Nhật Hy...NHẬT HY...
Một tia sáng bất ngờ bay vút lên bầu trời, nổ bung thành muôn vàn hạt bụi lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện tại
XIN ĐỪNG QUÊN EM
- Nam Phong, Nam Phong - Nhật Hy vừa xuất hiện đã "đoạt" cô bé khỏi tay Châu.
- Mau tìm cách xoa dịu mẩu đá đó - Anh hấp tấp giải thích - Như lần ở nhà cô bé ấy.
- Có hiệu quả không? Lỡ như mình hút nó ra ngoài thêm...
- Đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta - Tây Châu thật sự đã mất hết kiên nhẫn, hai bàn tay nhuốm đầy máu của người yêu khiến thân kinh anh căng thẳng như sắp đứt.
Hy không dài dòng mà vội vàng ôm lấy Nam Phong, để trái tim cô bé và hồng tử của mình thật gần nhau. Bên cạnh anh, Tây Châu cũng nhanh chóng đặt một bàn tay lên vai nó. Hai mắt Châu từ từ khép lại, cả người thoáng run nhẹ. Anh ấy đang dồn hết sức lực để vây lấy mẩu tinh thạch trong người Châu, xoa dịu từng tế bào trên cơ thể nó.
Những tia sáng xanh bắt đầu tản ra, len lỏi vào da thịt cô bé. Hai luồng khí lạnh trong người Phong cũng không ngừng chuyển động, không ngừng truyền đến trái tim nó cảm giác ôm ấp. Cô bé áp mặt trên ngực Hy, vô tình cấu chặt lấy người anh trong vô thức.
Ông trời nói anh cũng không tin mình có thể là ngôi sao may mắn của Phong. Mọi rắc rối mà cô bé gặp phải đều từ Hy mà ra. Sinh mạng cô bé bị đe dọa cũng vì anh mà có. Hy phải là khắc tinh, là vật sát hại của Phong mới đúng.
- Em sẽ không sao đâu - Anh vòng tay ôm lấy nó, môi hôn nhẹ lên trán cô bé mà hoàn toàn quên mất sự có mặt của Tây Châu - Em nhất định sẽ vượt qua tất cả.
- Tây Châu… - Phong bỗng nức nở trong vô thức, tay nắm lấy áo Hy thật chặt - Nếu em chết...
Câu nói dù rất nhỏ vẫn đủ khiến Châu mở bừng cả hai mắt.
- Nếu em chết...
Hàng lông mày của anh lập tức chau lại. Giờ phút sinh tử thế này, nó thật sự có điều gì muốn nói?
- …Anh...anh đừng quên...đừng quên... em nhé...
Gương mặt Châu cứng đờ. Cảm giác bàng hoàng không thể thốt ra lời. Rồi anh nhắm mắt lại, tiếp tục dùng sức vận công, tâm trí dường như muốn tìm đến chỗ cô bé.
"Nếu bây giờ em chết, anh sẽ quên em. Vĩnh viễn không bao giờ nhớ tới nữa. Có nghe hay không?"
Từng lời từng chữ truyền đi đều mang theo tất cả yêu thương lẫn đau đớn.
Những giây phút căng thẳng trôi qua trong yên lặng. Tây Châu bất ngờ ngã vào thành giường với gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay ướt máu của anh đã khô và đang rung lên nhè nhẹ, dấu hiệu của việc quá sức.
Tình trạng của Nam Phong đã quay về trạng thái ổn định. Da thịt liền lặn, máu ngừng chảy. Chỉ có da mặt là vẫn còn xanh tái. Nó nằm im trong lòng Hy, hai mắt khép hờ như nửa mê nửa tỉnh. Cẩn thận đặt cô bé xuống giường, anh vội vàng đi đến vực Tây Châu dậy.
- Cậu không sao chứ?
Châu không trả lời mà chỉ liên tục trút ra những hơi dài nặng nhọc. Anh ấy đã đem tất cả sức lực của mình để giữ chân tinh thạch, một việc làm mạo hiểm có thể đưa Châu vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Thường thì mỗi cát tinh luôn có một phần năng lượng dự trữ. Họ sẽ không sử dụng nó trừ khi là trường hợp khẩn cấp. Phần năng lượng này giúp bảo vệ và duy trì mạng sống thêm ít thời gian. Tây Châu vừa rồi đã không chút ngại ngần mà đem tất cả ra sử dụng. Chỉ cần bị tấn công, anh ấy sẽ chết mà không kịp biết vì sao.
Xem như ông trời động lòng thương, đã để hai người họ bình an vô sự. Nếu Tây Châu thật sự không còn nữa, Nhật Hy dù có mười cái mạng cũng không biết làm sao giữ lấy mạng sống của Nam Phong.
- Nằm xuống đi – Anh nhẹ nhàng đỡ anh ấy nằm xuống giường – Cậu cũng cần tịnh dưỡng.
Nhưng vừa ngã lưng vào gối, Châu đã dùng sức quay về phía Phong, hai cánh tay kéo nó vào trong lòng. Trông vẻ mặt đầy sợ hãi và lo lắng. Cô bé hình như cũng đã quen thuộc với vòng tay này nên tự động nhích lại gần. Hai người họ cứ như thế mà nép sát vào nhau, tìm kiếm cảm giác ấm áp từ sự tiếp xúc và hơi thở thân quen.
Lạc lõng
Hy có cảm giác mình là vật dư thừa trong không gian của hai người này. Có lẽ đã đến lúc anh cần rời khỏi đây. Trong đầu Phong mãi mãi chỉ có Tây Châu, không hơn không kém. Anh chỉ tỏ ra cần thiết khi cô bé gặp nguy hiểm. Anh chỉ có thể là cái bóng, lặng lẽ đi theo và bảo vệ nó mà thôi.
Lặng lẽ kéo tấm chăn ấm che cho hai người đang mệt mỏi nằm trên giường, Hy như tia sáng phóng vào màn đêm.
Trái tim anh đang rất đau. Cảm giác này thiết nghĩ không thua gì Nam Phong lúc nãy. Nhưng sự đau đớn này mãi mãi không làm Hy chết được. Nó buột anh phải sống, nhắc nhớ Hy về trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Phong. Tình yêu này mãi mãi không làm ai phải đau khổ. Nó vừa tra tấn lại vừa là động lực để anh tiếp tục sống…
Nam Phong, hai chữ ấy từ lúc khắc vào tim Hy đã không bao giờ có thể xóa được.