Bạn chú ý trang wap truyện lâu năm có uy tín chỉ có 1 địa chỉ là http://thanhnienviet.hexat.com
Tình Yêu Tội Lỗi
Tác giả: Tịnh Linh
Thể loại: Tình cảm,hiện đại
Tình trạng: hoàn ( Chỉ chờ poss thôi ^^)
Lịch post: (TB) mỗi ngày 1-2 chương
Mở đầu
Tôi yêu em họ tôi.
Có thể bạn nói tôi bị điên.
Có thể bạn nói tôi bệnh hoạn.
Ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính mình.
Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào thì sự thật vẫn là sự thật:
Tôi yêu em họ tôi.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 1: Tại sao?
Khi tôi đi học muộn,cô giáo hỏi: tại sao?
Khi cửa kính bị vỡ,mẹ hỏi: tại sao?
Khi tôi về nhà không đúng giờ,bố hỏi : tại sao?
Khi tôi huỷ cuộc hẹn đi mua sắm cùng tụi bạn,chúng nó cũng hỏi: tại sao?
Và lần nào tôi cũng tìm được lí do. Tôi ngủ dậy muộn nên đi học muộn. Em trai tôi chơi bóng sau nhà lỡ tay ném vỡ cửa sổ.Thầy giáo ốm nên lớp tôi được về sớm.Tôi bận học thêm nên huỷ hẹn với bạn...Tất cả.Cho dù chuyện gì xảy ra,ở đâu,trong hoàn cảnh nào,tôi vẫn luôn tìm được lí do.Chỉ riêng chuyện này thì không.
Đã bao giờ bạn yêu ai? Đã bao nhiêu lần bạn tự hỏi tại sao mình lại yêu người đó? Và đã có khi nào bạn tìm được câu trả lời? Không. Dù chỉ một. Bạn có thể dễ dàng tìm ra nguyên nhân của mọi việc,ngoại trừ tình yêu. Vì nếu tìm được lí do,đó không còn là tình yêu nữa.Chẳng thể nào biết được khi nào tình yêu đến và càng không thể biết tại sao. Bởi thế nên ngoài những ngôn từ đẹp đẽ nhất mà thế gian này viết về tình yêu,người ta còn gắn thêm cho nó hai chữ:"mù quáng". Tôi đã từng nghe rất nhiều câu chuyện kiểu như mẹ kế yêu con riêng của chồng,con gái yêu cha dượng,hay bố chồng với con dâu...,và tôi đã thấy họ thật đáng khinh,thật ghê tởm. Nhưng hiện giờ tôi còn ghê tởm chính mình hơn,vì dù sao những người kia họ cũng không cùng huyết thống. Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa tôi và họ,đó là chúng tôi đã yêu những người không nên yêu và không bao giờ được phép yêu.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 2:Số phận
Có những khi tôi nhìn những đường ngang dọc trên bàn tay của mình rồi tự hỏi:phải chăng,tất cả chúng ta khi sinh ra đều chịu sự sắp đặt của số phận?
Bạn sinh ra ở đâu,trong hoàn cảnh nào,bố mẹ bạn là ai,đó là số phận.
Bạn sinh ra khoẻ mạnh hay ốm yếu tật nguyền,đó là số phận.
Bạn gặp tai nạn bất ngờ,bạn sống hay bạn chết,đó là số phận.
Bạn sẽ sẽ gặp ai,bạn sẽ yêu ai,đó cũng là số phận.
Nhưng
Khi bạn cầm một con kiến trên tay,bạn thả nó đi hay bạn giết nó,đó là sự lựa chọn.
Bạn cầm 2 chiếc áo,bạn mặc áo trắng hay áo hồng,đó là sự lựa chọn.
Bạn thất bại,bạn sẽ tiếp tục hay từ bỏ,đó là sự lựa chọn.
Và thế là ,cuộc đời được tạo nên từ 2 yếu tố:sự lựa chọn và số phận.
Bạn lựa chọn, rồi số phận sẽ đưa bạn đến kết quả của sự lựa chọn đó .
Thế Anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Mọi người thường nói kiếp trước tôi và cậu ấy chắc hẳn phải có duyên nợ nặng lắm. Tôi không biết kiếp trước có tồn tại hay không,nhưng những gì đang diễn ra quanh tôi lúc này buộc tôi cũng phải nghi ngờ. Một loạt những sự trùng hợp đến khó tin... Nhà chúng tôi ở gần nhau nên thường đi chung với nhau. Đi câu cá,đá bóng,thả diều...chúng tôi luôn chơi cùng nhau. Chúng tôi luôn học cùng trường nhưng khác lớp,từ mẫu giáo,cấp 1,cấp 2,cấp 3,cho đến tận khi vào đại học. Bạn có tin được không? Chúng tôi có sở thích giống nhau,học lực san sát nhau,thậm chí cả ngày,tháng sinh cũng giống nhau. Còn trong trường,tất cả những giáo viên dạy lớp tôi cũng đã từng dạy lớp cậu ấy. Và tuổi thơ chúng tôi cũng lớn lên bên nhau... Tôi là chị họ cậu ấy,còn cậu ấy là em họ tôi.
Bạn đang đọc truyện tại
Phần 3: Ghen
Trong quán cafe
_Hoài Thu!Thu!
_Ơ...hả?- tôi giật mình.
_Em đang nghĩ gì thế? Có cần phải hành hạ cốc cafe như vậy không?
Lúc này tôi mới để ý đến cốc cafe đã bị khuấy đến mức nổi đầy bọt của mình,mỉm cười gượng.
_Chúng ta chia tay đi.
Tôi ngẩng lên nhìn Hà Vũ,trông anh rất nghiêm túc.
_Ừm...được.
Anh bỗng cười phá lên.
_Anh vẫn không muốn tin đó là sự thật...Hoài Thu,em không yêu anh.
Tim tôi nhói lên.Anh đang cười,nhưng ánh mắt lạnh lẽo bi thương.Trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác ăn năn.
_Vũ,sẽ có một ngày anh tìm được một người tốt hơn em,yêu anh...hơn em.
_Đáng tiếc,đó không phải là em.
Tôi nắm chặt tay.
_Vũ,em xin lỗi.
Hà Vũ không nói gì,đứng dậy bước đi.Được vài bước,anh chợt quay lại.
_Anh rất ghen tị với người ở trong lòng em.
Tôi cúi đầu,cười cay đắng.Ghen tị? Anh sẽ không nói như thế nếu biết đó là ai.
...
_Chị Thu!
Tôi giật thót,ngước lên.hmm...Sao một người vừa đi lại thêm một người đến nữa chứ?
_Ừ...ừm.
Cậu ấy kéo ghế ngồi xuống.
_Em vừa thấy Hà Vũ đi ra,sắc mặt anhấy không được tốt cho lắm.Có chuyện gì thế? Lại cãi nhau à?
_Không có gì,chỉ là chia tay thôi.
_Hả? Phụt...ha ha...cái gì? Chia tay? Lại còn "chỉ là"? Ha ha...
_Em có cần phải hưng phấn vậy không?
_Ha ha...chị Thu,đây là lần thứ mấy rồi?
_13 -tôi cố giữ bình tĩnh,đưa cốc cafe lên miệng nhấm nháp.
_Mười...mấy...hahahaha... - Cậu ấy cười không ngừng,cả người rung lên. Tôi chia tay là việc đáng mừng vậy sao? Bất chợt cậu ấy dừng lại,cố nhịn cười.
_Thế là ai...trước?
_Anh ấy.
Lần này cậu ấy không nhịn được nữa,cứ ôm bụng mà cười.
_Cười đủ chưa? Cẩn thận vỡ bụng đấy.
_Ha ha...13 lần trong 3 tháng,chị có thể lập kỉ lục người bị đá nhiều nhất đấy!
Tôi nghiến răng
_Nguyễn - Thế - Anh !!! Đủ rồi đấy! Có đứa em nào lại cười nhạo trên nỗi đau khổ của chị nó như em không?
_Nhưng mà...Em thấy hình như chị chẳng có vẻ gì là đau khổ cả.
Tôi chợt khựng lại. Đúng. Tôi chẳng hề cảm thấy buồn,thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Ngoài ra là cảm giác tội lỗi. Lẽ ra tôi không nên coi người khác là "cậu ấy".Tôi đã làm tổn thương rất nhiều người,đặc biệt là Hà Vũ. Tôi thật bỉ ổi,vô sỉ,không để ý đến cảm nhận của người khác. Tôi tự cười nhạo chính mình. Không bao giờ được ở bên người mình yêu,đó có lẽ là sự trừng phạt lớn nhất dành cho tôi.
_Này,nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi. Chị cười như vậy lại càng khó coi hơn đấy.
Hừm?Khóc ? Tôi có cái quyền đó sao?
_Sao em lại ở đây?
_Em có hẹn với bạn. À,ngày mai kỉ niệm 30 năm thành lập trường,em sẽ có một tiết mục văn nghệ,chị nhớ xem nhé.
_Ừ.Yên tâm,mai chị sẽ mang theo thật nhiều urgo.
_Hả? Làm gì?
_Thì đề phòng em bị trở thành bia tập ném ý mà.
_Này! Tài năng của em đã được toàn thế giới công nhận đấy!
_Xì...Nổ vừa thôi nhóc! - Tôi cười cười. Dù sao tôi cũng chỉ nói vậy thôi,chứ tôi biết Thế Anh hát rất hay.Hồi cấp 3 cậu ấy còn đạt giải nhất cuộc thi văn nghệ toàn thành phố nữa. Còn tôi,trái lại,hát rất tệ,nói đúng ra phải là "hét" mới đúng. Tôi mỉm cười,đó là một trong những điểm khác nhau hiếm hoi giữa tôi và cậu ấy.
_Hừ! Chị nói ai là nhóc? Đừng quên em lớn hơn chị 2 tuổi đấy!
Tôi nhún vai
_Hơn 2 tuổi thì đã sao? Dù là 20 tuổi cũng vẫn phải làm em.
_Hừm! - cậu ấy giận dỗi quay mặt đi,tỏ vẻ không phục. Tôi bật cười. Trẻ con hết sức. Đáng yêu quá. Đáng yêu...Đáng để yêu...Khoan! Tôi đang nghĩ gì? Thật nhảm nhí. Ngừng lại! Tôi cắn chặt răng.
_Miệng chị có gì kìa? - Tôi còn chưa kịp phản ứng,cậu ấy đã vươn tay về phía tôi.Khi ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua khoé môi mình,tôi thấy như bị điện giật,vội hất tay cậu ấy,cả người lùi về phía sau.
_Đừng chạm vào chị!
Cậu ấy nhìn tôi ngỡ ngàng,khó hiểu. Tôi bỗng lúng túng,túm lấy một tờ giấy ăn trên bàn.
_Để tự chị được rồi. - Tôi cố gắng cư xử thực tự nhiên,lau sạch miệng.
_Bên này vẫn còn. - Cậu ấy lại đưa tay ra lần nữa.
_Đã bảo không cần mà! - Tôi hất tay cậu ấy lần thứ 2,căng thẳng đứng bật dậy.
_Chị làm sao thế?
Bất giác tôi nhận ra mình đã cư xử hơi quá. Cả quán cafe đều bị tiếng của tôi thu hút,quay hết về phía bên này. Còn sắc mặt cậu ấy rất khó coi,vừa như kinh ngạc,vừa tức giận. Tôi ngoảnh đi,cố tránh ánh mắt của cậu ấy,không biết phải nói gì.
_Chị...
_Anh Thế Anh!!!
Tôi nhìn qua phía đó. Ra hôm nay cậu ấy hẹn Phượng Ngân,hoa khôi của khoa thời trang,cũng năm hai giống tôi.Đúng là phong cách thời trang,mái tóc dài màu nâu nhạt,hơi xoăn nhẹ bồng bềnh xoã trên vai. Chiếc áo trăng cổ bèo phối hợp tinh tế với chiếc váy xếp li màu đen,cùng đôi giầy búp bê ,quý phái mà nhẹ nhàng.Khuôn mặt trắng mịn được trang điểm kĩ lưỡng. Đúng là thiên sứ bước ra từ truyện cổ tích mà. Trong lòng tôi bỗng tràn lên nỗi chua chát không thể tả cùng chút gì đó giống như ghen tị. Cô ta hướng về phía Thế Anh.
_Em xin lỗi... Đường tắc quá. ( Thật ư? Tôi lại nghĩ vì cô ta tốn thời gian make up thì đúng hơn. Đúng là giả tạo) Anh đã chờ lâu chưa? ( Nửa tiếng rồi. Hừ. Tôi ghét nhất là những kẻ hay trễ hẹn. Tại sao tôi nhìn thế nào cũng không thích cô ta nhỉ? )
_Không sao,anh cũng vừa mới đến thôi. - Tôi nhìn qua Thế Anh. Tại sao em phải nói dối chứ? - À,đây là chị họ anh,Hoài Thu - Có cần phải ngay lập tức vạch ranh giới rõ ràng vậy không? Em sợ cô ta hiểu lầm đến thế cơ à? - Chị Thu,còn đây là Phượng Ngân - Ai mà chẳng biết chứ! - cô ấy sẽ hát song ca với em vào ngày mai. ( Gì cơ? Hát song ca? )
_Em chào chị! - Cô ta quay sang tôi. hừ. Chị ư? Dù sao cũng bằng tuổi tôi,tưởng mình trẻ lắm ư?
_Ừ. - Tôi cười nhưng trong lòng như có lửa đang âm ỉ.
_Chị sao thế ? Sắc mặt chị không được tốt cho lắm.
Tôi giật thót. Sự khó chịu của tôi thể hiện rõ ràng thế sao?
_Không sao...Chị còn có việc phải đi trước đây. Bọn em cứ hẹn... à...tự nhiên đi... - Rồi tôi quay đi luôn. Tôi không thể ở lại nữa,nếu không có lẽ tôi sẽ không thể không chế được cảm xúc của chính mình.
Phần 4: Từ bao giờ?
Bước trên vỉa hè,tâm tư như đeo đá. Cứ bước vô thức,đến khi phát hiện ra thì đã đi đến hồ Thiền Quang. Tôi ngồi xuống ghế đá bên hồ,trải tầm mắt theo những gợn sóng lăn tăn xanh biếc. Một vài cơn gió cuốn tán lá cây xào xạc. Một vài đứa trẻ lon ton nô đùa.Hồi còn nhỏ,tôi và cậu ấy cũng thường đến đây chơi đuổi bắt,câu cá và chơi ném đá.Cậu ấy có khả năng liệng những viên đá nhỏ cho chúng nảy trên mặt nước ba vòng rồi mới chìm xuống. Thế Anh thực sự rất nghịch ngợm. Còn tôi thường bị lôi kéo vào những trò đùa nghịch của cậu ấy,nhưng thường tôi chỉ dám làm "quan sát viên".Cậu ấy đã từng bắt 23 con sâu róm cho vào hộp quà tặng sinh nhật thằng bé hàng xóm,thật tội nghiệp,tôi vẫn còn nhớ bản mặt xanh lét của nó khi mở hộp quà.Lần khác,cậu ấy đặt rắn giả vào ngăn bàn của giáo viên,làm cho cả trường bị chấn động bởi "tiếng thét kinh hoàng". Thậm chí cậu ấy còn thả ếch vào trong bếp làm mợ tôi hét ầm lên rồi...ngất,mợ vốn rất sợ éch chái. Kết quả,luôn là cậu ấy bị bố kéo tai đánh đòn. Có những lúc tôi không hiểu nổi tại sao bị đòn nhiều như vậy mà cậu ấy vẫn chẳng bớt nghịch chút nào.Nhưng lần nào chịu tội,Thế Anh cũng đều bao che cho tôi. Cậu ấy luôn bảo vệ tôi,vì vậy mà nhiều lần gây gổ đánh nhau với bọn nhóc hàng xóm. Kể cả khi có thêm Kì Phong,3 đứa tôi cùng chơi nhưng cậu ấy vẫn ưu tiên tôi hơn. Tuổi thơ tôi cứ thế...trôi đi...Dường như tất cả những điều tốt đẹp đều không thể tồn tại mãi mãi...
Rồi chẳng biết từ khi nào,tình cảm tôi dành cho cậu ấy đã không còn như trước nữa. Khi đứng gần cậu ấy,tần số dao động tim của tôi tăng vọt bất thường.Đặc biệt là lúc cậu ấy chạm vào tôi,giống như có dòng điện 100 kV chạy qua khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Nếu bất kì cô gái nào nói chuyện với cậu ấy,tôi đều thấy cực kì khó chịu... Tôi đã cố tìm lí do cho tất cả những cảm giác lạ lùng đó.Có thể tôi đang có những triệu chứng đầu tiên của căn bệnh...đau tim. Có thể là tôi sợ ai đó cướp mất cậu ấy,và cậu ấy sẽ không quan tâm tôi nữa...Tôi cố nhắc nhở mình phải bình tĩnh,tôi cố dùng lí trí để kiểm soát những hành động kì quặc. Nhưng tất cả đã vượt qua khỏi tầm khống chế của tôi...vào 3 tháng trước. Tôi đã trông thấy cậu ấy và Phượng Ngân. Họ đang nói chuyện rất vui vẻ...Cậu ấy đang cười...đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.Cô ta đánh rơi cuốn sách,giống như là cố ý,rồi hình như tay họ chạm vào nhau...Đau quá! Đau đến không thể nào chịu nổi...Có ai đó đang quất roi vào trái tim tôi.Mắt tôi nhoè dần...và tôi chạy đi...chạy thật lâu...thật lâu...cho đến khi đôi chân không còn cảm giác.Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế...
Sau đó,tôi nhận lời làm quen đầu tiên,rồi thứ 2,thứ 3...Tôi giới thiệu họ với Thế Anh,và tự dối lòng mình tôi đang dần quên...Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng cố quên thì càng nghĩ đến nhiều hơn. Càng ở bên người khác,tôi lại càng nhớ đến cậu ấy.Tôi so sánh những thói quen của họ,và thầm mỉm cười khi phát hiện ra những điểm giống nhau.Cuối cùng,họ đều nói với tôi,tôi không yêu họ.
Yêu...cho và nhận...Còn tôi thì lại vĩnh viễn chẳng thể trao được cho họ thứ mà họ cần...
Bạn đang đọc truyện tại
Phần 5: Lễ kỉ niệm trường
_Chị Thu! Hoài Thu!
Ưmm...ồn quá...Hôm qua tôi đã bị mất ngủ trầm trọng rồi...Mặc kệ. Tôi quay lưng đi,ngủ tiếp.
_Chị Thu !!! Dậy mau ! Sắp trễ rồi !
Ai đó đang kéo chăn tôi. Bực mình quá...Mà khoan,sao giọng này nghe quen quen...AAAAA....Tôi bỗng mở trừng mắt,ngồi bật dậy.
_Ha...cuối cùng cũng dậy. Em còn tưởng chị là heo chứ !
_Cái...Thế Anh ! Ai cho em vào phòng chị ?
_Chị ngại gì chứ? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
_Đi ! Đi ra ngoài ! Lần sau không cho phép em tự tiện vào phòng chị nữa ! - Tôi nhảy xuống giường,đẩy cậu ấy ra.
_Hừ. Được rồi,sao phải gấp thế chứ ? Chị nhanh lên đấy.
Biết rồi. 15 phút nữa. - Tôi đẩy hẳn cậu ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tim tôi đập mạnh...Tại sao càng muốn tránh lại càng đụng độ chứ?
.......
_20 phút rồi đấy chị.
Tôi lừ mắt.
_Không ăn sáng hả con?
_Không ạ !
_Chị ý giữ eo đấy ! Đúng là con gái ! - Thằng em tôi nói đế vào. Tôi liền lườm nó một cái.
_Chị Thu mà là con gái à?
_Thế - Anh !!!
_A ! Đã 8h30 rồi cơ à ! - Đánh trống lảng hay thật.
_Hừm ! Tôi quay lưng đi trước.
......
10 phút sau
_Sao em không đi xe máy ý ?
_Hôm nay em cũng đi xe buýt.
_Hừ ! Tại sao ? - tôi không muốn đi cùng cậu ấy tí nào. Cứ thế này thì làm sao tôi có thể giữ cho tâm tư mình bình yên đây ?
_Thì sợ chị đi một mình sẽ buồn nên em có lòng tốt đi cùng chị thôi.
_Tại sao phải buồn?
_Ha ha...Không biết ai ngày hôm qua bị đá tâm tình không tốt chặt chém lung tung ý nhỉ?
_Ai bảo... - tôi ngừng lại. Mà thế cũng tốt. Cứ để cậu ấy nghĩ như vậy. Đỡ cho tôi phải giải thích.
_Ừm...em nghĩ... Tại sao chị không thử nói chuyện lại với Hà Vũ ? Em thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với chị mà.
Tôi cười khổ. Cậu ấy căn bản là không hiểu,mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu.
_Dù sao cũng đã qua. Kết thúc rồi thì cứ để cho nó kết thúc đi.
_Nhưng...
_Xe đến rồi - Tôi bước lên phía trước - Nhanh lên. Lỡ tuyến này là sẽ muộn thật đấy. - Tôi thật không muốn nghe nữa.
Trên cả quãng đường còn lại,chúng tôi không ai nói thêm với ai một lời nào...
..............
Ở cổng trường
Không khí thật náo nhiệt. Một tấm băng rôn lớn màu đỏ với dòng chữ : " Nhiệt liệt chào mừng lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường Đại học Mĩ thuật K ",xung quanh được viền bằng những chùm bóng bay màu sắc sặc sỡ. Còn trong sân trường,mọi người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị. Năm nay có vẻ trường làm lớn hơn mọi năm.
_Anh Thế Anh!
Tôi và cậu ấy quay lại nhìn. Là "hoa khôi". Tự nhiên tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.
_A,em chào chị ! ( hừ. lại "chị"? ) Em có thể mượn anh Thế Anh một chút được không? ( không muốn,không muốn,không muốn !!!! )
_Ừ. "Chị" đi trước đây.
_Khoan,lát nữa chị nhất định phải xem nhớ !
_Biết rồi.
Tôi đi về phía hội trường,nhưng vẫn nghe được hai câu cuối họ nói.
_Chị họ anh cũng học trường này à?
_Ừ. Năm 2 Đồ hoạ.
"Chị họ",phải,tôi không quên. Nhưng tim tôi cứ như bị bóp nghẹt lại,đau nhói. Tôi căm thù cảm giác này.
Phần 6: Mất kiểm soát
Nửa đầu buổi lễ diễn ra thật chán ngắt. Sau phần nghi thức bắt buộc,thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn dài ngoằng về lịch sử và những thành tích "đáng tự hào" của trường...Cũng không dài lắm,chỉ khoảng...2 tiếng thôi,nhưng cũng đủ ru ngủ 3/4 học sinh dưới sân trường rồi. Kế đó là tuyên dương những sinh viên có thành tích học tập xuất sắc,rồi phát quà,phần thưởng khuyến khích cho những sinh viên nghèo vượt khó,xen lẫn là một vài tiết mục nhỏ lẻ...Có vậy thôi mà cũng hết cả buổi sáng.Đến trưa,sinh viên được nghỉ giải lao và ăn uống trong căn tin trường.Tôi lại gặp Thế Anh,dĩ nhiên,cả Phượng Ngân nữa.Vốn tôi đã định lánh đi,nhưng đó lại là cái bàn duy nhất còn trống,và cậu ấy đã trông thấy tôi nên gọi...Bất đắc dĩ tôi phải tiến về phía đó.
Bình tĩnh nào! Tôi tự nhủ.Phải cư xử thật tự nhiên.Tôi kéo ghế đối diện cậu ấy rồi ngồi xuống.
_Sao rồi? Chị không thấy em trên sân khấu,có phải sợ bị ném đá nên không dám xuất đầu lộ diện không?
_Không phải đâu! Anh Thế Anh hát hay lắm,nhưng chiều nay mới bắt đầu diễn chính thức cơ.
"Anh Thế Anh,anh Thế Anh,anh Thế Anh"...Lúc nào cũng "anh Thế Anh" ! Thân thiết thật đấy.Không biết quan hệ của họ tới đâu rồi?
_A,chị là chị họ anh Thế Anh chắc là hiểu anh ấy lắm?
Tôi liếc qua thế Anh,cậu ấy không nói gì,chỉ lẳng lặng gắp thức ăn. "Cũng bình thường thôi." Cùng lắm cũng chỉ là hiểu rõ cậu ấy nhất thôi.
_Thế anh ấy có bạn gái chưa hả chị?
Phụt...ặc...khụ khụ...Tôi bị sặc nước còn Thế Anh thì bị nghẹn cơm.Trời...Vậy mà cũng nói ra được.Không biết phải nói cô ta quá mạnh bạo hay là ngây thơ đây? Nhưng...Nếu thế...Bọn họ không phải người yêu rồi !?
_Anh không sao chứ? - Cô ta đưa cốc nước về phía Thế Anh.
_Không...-Mặt đỏ lên vì ho,cậu ấy cầm lấy cốc,bỗng tay họ vô tình chạm vào nhau.Nắm tay tôi siết chặt lại.
_Đang ăn cơm đừng nói chuyện.
_Em chỉ hỏi có một câu thôi mà - Cô ta phụng phịu.
_...
Hừ.Đáng đời.Tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta tôi ghét cô ta!!!
Bàn ăn của chúng tôi lại yên ắng trở lại.Tôi cố kiềm chế,cư xử thật bình thường.Nhưng chỉ một lúc sau...
_Á! Rau cải !Em ghét rau này nhất! - Ôi trời,hi vọng cô ta sẽ không nói những gì tôi nghĩ nhưng...Cô ta lại quay sang cậu ấy - Anh ăn hộ em nhé ! Đi mà !!
Tôi biết là Thế Anh ghét nhất phải ăn đồ trong bát người khác. Nếu ép thì cậu ấy thà bỏ cả bữa ăn luôn...Đấy,thấy chưa,cậu ấy nhăn mặt rồi kìa ! Cô ta sẽ phải xấu hổ vì bị từ chối cho xem ! Tôi cười thầm trong bụng. Nhưng điều tôi không ngờ là,cậu ấy bắt đầu gắp rau cải về đĩa cơm của mình rồi nói : "Chỉ lần này thôi đấy !" Không! Tôi không muốn!! Tại sao ??
_KHOAN!!!
Tôi chợt sững lại. Tôi không ngờ âm lượng của mình lại vượt quá ngưỡng cho phép như thế. Những bàn xung quanh đều kì quái quay sang phía bọn tôi. Còn hai người trước mặt tôi hết giật mình rồi lại mở tròn mắt nhìn tôi.Đầu óc tôi nóng ran,nhưng vẫn cố chữa ngượng.
_À...Không phải em cũng ghét ăn rau cải sao ? Để chị ăn cho. - Rồi không để cậu ấy kịp phản ứng,tôi gắp hết rau cải vào đĩa mình.
_A,hoá ra anh cũng ghét món rau đó à? Vậy thì em và anh đều có một điểm chung rồi !
Khó chịu quá...Tôi muốn nhảy xuống một cái hố thật to,để cho đất đá ầm ầm đổ xuống,hoặc ít nhất cũng muốn đấm thật mạnh vào tường cho hết cái cảm giác khó chịu này. Tôi không thể ở đây thêm một tích tắc nào nữa.Nuốt vội mấy miếng rau cải đắng ngắt,xúc thêm mấy thìa cơm,tôi rút tờ khăn giấy rồi đứng lên.
_Chị xong rồi.Bọn em cứ từ từ nhé.
_Khoan ! sao chị lại ăn ít thế? Sáng nay chị cũng chưa ăn gì mà.
_Không có gì.Chị đang giảm cân.
Nói xong tôi bước đi luôn.
Phần 7:Kẻ nhiều chuyện
Tôi đang làm gì thế này ? Giống như một con ngốc. Ghen tức cái gì chứ? Giận dữ cái gì chứ? Hoài Thu ! Mi điên rồi! Thế Anh là em họ mi,vĩnh viễn vĩnh viễn đều là em họ mi. Tỉnh lại đi!
Từng vốc,từng vốc nước liên tục hất lên mặt.Mát lạnh làm tôi tỉnh táo. Ngừng lại một chút,tôi cố lau chúng đi,nhưng kinh ngạc là càng lau lại càng ướt. Nước bỗng trở nên nóng hổi. Mắt tôi cay xè.Tôi ngồi sụp xuống,vùi mặt vào hai cánh tay...
_Ơ,xin lỗi...Em làm sao thế?
Tôi vội đứng lên,quẹt ngang nước mắt một lần nữa.
_Tôi không sao.
_À...Em có thể dùng cái này. - Anh ta đưa ra một chiếc khăn tay.
_Không cần,tôi có rồi. - tôi giơ tờ khăn giấy lấy ở căn tin lên,nhưng lúc này nó đã nhàu nát và ướt sũng.
Anh ta cười rồi nói tiếp
_Em dùng tạm cái này vậy.
Không hiểu sao tôi lại thấy bực.
_Cám ơn!
Tôi giật lấy cái khăn tay,mà về sau khi nghĩ lại thì hành động đó thật chẳng lịch sự chút nào. Nhưng đó là sau này,còn bây giờ tôi chỉ muốn tìm ai đó để trút bực bội thôi. Cứ xem như anh ta xui xẻo đi.
_Có chuyện gì với em à? Em không sao thật chứ? - Anh ta cúi xuống cho vừa tầm tôi,ánh mắt như thể dò xét.
Tôi xì thật mạnh vào cái khăn - "Không liên quan đến anh!" - Rồi cúi xuống giặt lại nó.
_Thế sao em khóc?
_Tôi không khóc!! - Tôi nói gần như hét - Nghe này,nếu anh thừa thời gian thì hãy đi làm việc gì có ích đi,đừng soi mói vào chuyện người khác!
Rồi tôi quay lưng đi thẳng,nhưng hình như đã quên điều gì đó...
2 giờ chiều,chương trình lại tiếp tục. Đúng là toàn tiết mục văn nghệ. Những bài hát sôi động,cả trình diễn trang phục của khoa thiết kế thời trang,đương nhiên không thiếu "hoa khôi" Phượng Ngân,rồi cả khiêu vũ hiện đại...Nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện.Xung quanh tôi những người đang reo hò,nhảy múa,huýt sáo ầm ĩ. Bỗng dưng tôi thấy lạc lõng. Tôi vốn không thích đám đông,cũng ghét những nơi ồn ào. Tôi rất muốn đi nơi nào yên tĩnh hơn,nhưng cổng trường lại đóng kín cho đến khi kết thúc buổi lễ để đảm bảo an toàn.Bất chợt tôi nhìn lên tầng 2...
Ahhhh.....Đúng là trên này thích hơn thật. Thoáng đãng,và ít người hơn. Bình yên quá,trái hẳn với không khí náo nhiệt dưới kia... Có vài cơn gió thổi qua. Những tán cây dưới sân trường khẽ lay động. Trên bầu trời,một vài đám mây đang hoà dần vào màn đêm,êm đềm trôi...Nhẹ nhàng và thanh thản. Tôi dựa đầu vào lan can...
_ÁAAAA......
Theo phản xạ tôi quay sang nhìn.Ở phía xa có 2 kẻ đeo mặt nạ đang doạ một cô gái.Hừ,tưởng gì. Có vậy mà cũng la.Nhưng chỉ một lúc sau,có bàn tay ai đó đặt lên vai tôi. Tôi quay lại,trông thấy cái mặt nạ xanh lét,mắt đỏ ngầu,lưỡi thè dài ra. Tôi nhìn hắn,hắn cũng nhìn tôi. Rồi tôi quay đi.
_Ặc.Vậy mà không sợ - một kẻ nói với kẻ kia. Hừm. Nực cười.Lần sau nếu muốn doạ ai thì cũng đừng có mà để cho người ta biết trước nhớ. Đúng là 2 tên ngốc.
_A,em là cô bé lúc chiều hả?
Cái gì cơ? 20 tuổi? Bằng "cô bé"? Tôi liền quay sang,còn hắn bỏ mặt nạ ra.
Hình như trông quen quen.
_Người quen à ?
_Ừ.Cậu đi trước đi. - Hừ. Ai quen anh?
Tên kia nhìn tôi một lúc rồi hỏi lại
_Bạn gái cậu à? - Cái gì? Đừng mơ!!!
_Bây giờ thì chưa. - Hắn ta cười cợt nhả. Trông thật đáng ghét.
_Thế hả? Em ơi cẩn thận nhé! Thằng này "sát gái" lắm ! - Gì? Rõ là chẳng liên quan.
_Nói gì hả? Này cầm lấy cái này đi đi!
Tên kia cười cợt đủ rồi cũng đi, nhưng còn cố nói vọng lại: "Cẩn thận em nhé!"
_Tẹo nữa cậu chết với tôi!
Trời ơi,tôi còn gặp rắc rối chưa đủ hay sao mà lại còn gặp thêm hai gã tâm thần ăn nói khó hiểu này ? Nhưng phiền phức nhất là kẻ còn lại lại đứng cạnh tôi.Khó chịu thật,tôi phải đi chỗ khác thôi.
_A,khoan đã ! Em không nhận ra anh à? Lúc chiều anh đã đưa khăn tay cho em mà!
À,khăn tay,phải rồi.
_Này,trả anh. - Tôi đưa nó cho anh ta.
_A,anh không phải định đòi nó.
_Thế thì thôi. - Cũng may cái thùng rác ở gần đây.
_À,khoan đã! Ý anh là trước khi trả lại em cũng phải giặt chứ. -Thật là bực mình. Sao hắn ta phiền phức thế cơ chứ!
_Thế rốt cuộc anh muốn gì? Thôi được rồi. Để tôi giặt xong rồi trả anh.
_Nhưng làm sao em trả nó cho anh được? Hay là em cho anh số điện thoại của em.
Định xin số ư? Đừng hòng.
_Đọc cho tôi số của anh. Khi nào giặt xong tôi sẽ gọi.
_097864XXXX - Anh ta cười,cứ như là đã đạt được mục đích.
Tôi viết số anh ta vào sổ tay.Cũng may là hôm nay tôi có mang theo.
_Xong rồi. Bây giờ anh để tôi yên được chứ?
_Ừ! - Hắn vẫn cười. Tức thật! - Hẹn gặp lại em nhé!
Gặp lại anh? Còn lâu. haizz...Dù sao cuối cùng hắn cũng chịu đi. Nhưng...Cốp! - Hắn cộc đầu vào tường.Ai...Tội nghiệp cái tường quá,không biết có bị vỡ hay rạn nứt gì không.Hắn quay lại cười trừ,rồi lấy tay xoa xoa trán.
_Không sao...Tạm biệt em nhé!
Không biết tôi có bị lãng tai không,nhưng sau đó tôi còn nghe thêm mấy tiếng "bốp","rầm" nữa.Chắc mai trường lại phải tốn tiền sửa chữa rồi.
_Thưa các bạn,bây giờ là tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay. Cặp song ca Thế Anh - Phượng Ngân sẽ cùng trình diễn ca khúc "Vẫn tin mình có nhau". Mong các bạn sẽ cổ vũ nhiệt tình!
Tiếng vỗ tay rào rào,những tràng huýt sáo dài không dứt. Tôi nhìn xuống sân khấu. hôm nay cậu ấy rất đẹp trai,giống như một hoàng tử bước ra từ trong ánh sáng. Hoàng tử lịch lãm nắm tay công chúa xinh đẹp...Giai điệu đẹp đẽ vang lên... "Từng ngày nhẹ trôi rất nhanh từ lúc mình vừa quen nhau...Mà giờ anh mới hay rằng từ lâu đã yêu em rồi".
Giai điệu tình yêu...Bài hát tôi đã từng thích,phải,"đã từng",vì từ lúc này đây tôi lại ghét nó ghê gớm.
"Ngại ngùng người không nói ra em chẳng thể nào hay biết..lâu nay như giấc mơ,chỉ thầm vui lúc anh bên em..." Phải rồi,chỉ là giấc mơ thôi...Không phải chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày là đã đủ mãn nguyện rồi sao?Nhưng tại sao vẫn đau đến thế? Tại sao vẫn không muốn chấp nhận? Tại sao...tôi lại khóc rồi?
***
Tôi đi xuống cầu thang,bước như người không có phương hướng.Tôi chẳng còn cảm thấy gì cả,chỉ thấy thực sự rất mệt mỏi.Tôi muốn về.
Cứ bước thật chậm,thật chậm. Đến khi tôi ra gần đến cổng trường thì tiếng vỗ tay rầm rộ hơn. Có lẽ bài hát đã kết thúc...tốt đẹp...Tôi nhắm mắt lại. Một khoảng không mơ hồ. Rồi lại bước tiếp.Cổng trường vẫn đóng,và bảo vệ không cho tôi ra.
_Bác ơi,cháu mệt lắm,bác cho cháu về trước đi...
_Sắp hết chương trình rồi,cô đợi thêm chút nữa đi.
_Không được đâu ạ,nhà cháu xa lắm,cháu sợ lúc đấy xe buýt cũng không còn chuyến nào nữa,mà về muộn bố mẹ cháu sẽ mắng.
Bác bảo vệ ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý mở cửa cho tôi.Kế hoạch con gái ngoan thành công.Đang lúc bác ấy đang mở cửa thì tôi lại nghe cậu ấy gọi.
_Chị Hoài Thu!
_Thế Anh à...- Tôi lúng túng. Tôi đang muốn tránh mặt cậu ấy.
_Sao chị không đợi em? Mà em bảo chị xem em hát cơ mà!
_Ừ,chị xem rồi,nhưng chị hơi mệt...
_Chị mệt à? Vậy đợi em đưa chị về.
_Không cần...
_Đợi em !Còn nữa...- Cậu ấy giúi cho tôi một cái bánh ngọt. - Chị ăn tạm đi,chắc tại trưa nay chị ăn ít quá đấy. Đừng nói với em cái gì mà giảm với chả cân! Chị gầy như thế thì giảm cái gì? Đứng đây đợi em một lát. - Rồi cậu ấy quay sang bác bảo vệ - Bác trông chừng cô sinh viên này giùm cháu nhé! - Rồi lại quay sang tôi - Chị phải đứng đây đợi em đấy! - Tôi phì cười. Sao giống như dặn con nít thế nhỉ !
Sau đó cậu ấy chạy đi. Tôi chỉ đứng nhìn theo bóng cậu ấy. Giá mà Thế Anh đừng tốt với tôi đến thế,đừng dịu dàng với tôi đến thế...
Trên xe buýt,chúng tôi đứng cạnh nhau.Tôi không dám nhìn thẳng cậu ấy, nên nhắm mắt lại. Bỗng tôi thấy đầu mình ngả vào vai Thế Anh.
_Chị cứ dựa vào em cũng được.
Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay,suýt chút nữa nước mắt lại rơi xuống. Bờ vai của cậu ấy thật ấm áp,vững chãi. Hơi thở cậu ấy đều đều trên tóc tôi. Giá như...khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi...
Bạn đang đọc truyện tại
Phần 8 : Bí mật
Một tuần sau.
Tit...tit...
_Alô...
_Khăn tay,nửa tiếng nữa ở cổng trường. Cụp. - Tôi gác máy. Không phải tôi tiếc tiền. Chỉ là tôi không muốn nghe thêm một từ nào của kẻ ngốc - hâm - lắm lời - nhiều chuyện - xui xẻo đấy nữa. Có lẽ tôi phản ứng hơi quá? Có thể,nếu những phiền phức từ hắn mà ra chỉ dừng lại ở lễ kỉ niệm trường. Nhưng không ngờ hắn còn "ám" tôi cả những ngày sau đó. Bắt đầu từ cái khăn và cái mốc "một tuần". Một tuần? Để giặt một cái khăn tay ? Thật nực cười và khó tin. Có lẽ hắn nghĩ tôi đã "ăn" nó luôn rồi chăng? Không bao giờ. Tôi ghét nhất phải nợ nần ai cái gì. Vậy thì tại sao?
Ngay ngày hôm đó,sau khi về,tôi đã giặt nó luôn rồi phơi ngoài sân cho chóng khô.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tối hôm đó trời không mưa.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi không đem nó đi giặt lại.
Và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi không để quên nó trong chậu nước với những quần áo màu.
Kết quả,ai cũng đoán ra được,từ màu trắng, cái khăn chuyển sang màu tím hồng kèm theo một vài đốm màu xanh lá cây.
Để sửa chữa,tôi mua một lọ thuốc tẩy và ngâm nguyên cả một ngày. Nhưng màu thì không hết,mà mùi thuốc tẩy thì không bay đi được.
Không còn cách nào khác,tôi phải mất mấy ngày lang thang khắp các chợ để tìm cái khăn giống như thế,vậy mà vẫn không thấy. Trong nỗ lực cuối cùng,tôi vào một shop quần áo hàng hiệu,tôi sẽ mua trả hắn cái khác tốt hơn. Thế nhưng tôi lại thấy "nó" nằm chễm chệ trên dãy hàng đồ nhập khẩu. Ối trời ơi...120k !!! Tôi tưởng mình hoa mắt. Với số tiền đó tôi có thể mua 2 cái áo hàng chợ hay một đôi giày thể thao dáng chuẩn. Cũng chỉ là một cái khăn tay mà thôi,sao phải lãng phí đến thế! Không còn nghi ngờ gì nữa,tên ngốc đó là công tử bột hoặc học đòi làm công tử bột. Tôi chúa ghét cái bọn nhà giàu kênh kiệu,lắm tiền mà huênh hoang.Nhưng tôi vẫn cần phải trả khăn cho hắn,cả cái cũ "màu mè" lẫn cái mới. Tôi đã nhờ Thế Anh rồi,còn vừa nãy tôi gọi cho hắn bằng điện thoại công cộng.Nói túm lại là từ bây giờ tôi không phải dính dáng tí gì tới hắn nữa. Ừm...Tự nhiên tôi thấy thật thoải mái. Bật nhạc nào! Rồi làm việc. Công việc sáng nay của tôi là giặt quần áo,quét nhà,nấu cơm. Phải làm một mình,vì thằng em tôi không biết đi chơi ở chỗ nào rồi.Mỗi cuối tuần đều như vậy,nhưng tôi cũng thích ở nhà một mình. Những ngày còn lại thì tôi đi học. Tất cả giống như đã được lập trình sẵn. Có đôi khi tôi cũng muốn thay đổi điều đó. Muốn đi đến những nơi mình chưa từng đến,làm những việc mình chưa từng làm...Mỗi ngày đều là một điều mới lạ. Có thể,nếu làm thế tôi sẽ quên được cậu ấy chăng?
*****
King...coong...Tôi thở dài. Trở lại với thực tại.
_Ra đây! - Tôi đi nhanh ra ngõ. Là Thế Anh. Tôi cũng phần nào có thể đoán được.
_Em về sớm vậy à?
_Vâng. Hmm...Thơm quá! Chị đang nấu món gì đấy?
_Canh cá. Lát nữa chị sẽ mang một bát qua nhà em. Thế việc chị nhờ em sao rồi?
_Hoàn tất! - cậu ấy thả người xuống ghế.
_Anh ta có hỏi gì không?
_Không nhiều.Chỉ là hỏi em có quan hệ như thế nào với chị,hỏi em có phải là "bạn trai" của chị không.
"Bạn trai" - Ha...Tưởng tượng hay thật. Ngay cả trong mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ đến điều đó.
_Em không nói gì chứ?
_Em chỉ bảo chuyện đó không liên quan đến anh ta...Mà này! Nói thật đi,chị với gã đó có chuyện gì thế? Chị bắt em đi cả quãng đường dài chỉ để trả cho anh ta mấy cái khăn tay thôi à?
_"Nhờ vả",không phải "bắt buộc". Chị với hắn không có bất kì can hệ nào hết! Chị bị ướt - Tôi cố che giấu cái sự thật là tôi đã khóc. - Anh ta cho chị mượn khăn.
_Chỉ đơn giản thế thôi?
_Ừ.
15 giây im lặng...
_Chị Thu!
_Hả? Gì?
_Chị còn nhớ giao ước của chúng ta chứ?
Tôi giật mình. Chẳng lẽ cậu ấy đã biết điều gì rồi?
_Ờ...Ừm...
Đột nhiên cậu ấy xoa đầu tôi.
_Được rồi. - Thế Anh khẽ mỉm cười. - Em tin chị.
Bất giác tôi lại thấy có lỗi.
_Thôi muộn rồi,em về đây.
_Ừ. - Tôi lật đật đưa cậu ấy ra ngõ rồi đóng cửa. Tôi vẫn còn nhìn theo cho đến khi bóng cậu ấy khuất sau cánh cổng màu xanh lam...
*****
Tôi nhìn ngắm những bức tranh.Bức này Thế Anh đang cười,bức này cậu ấy đang suy tư. Còn bức này cậu ấy đang nghịch ngợm rung những tán lá đầy nước rơi xuống đầu tôi...Từ nhỏ,cả hai chúng tôi đều thích vẽ. Và người mẫu của tôi,luôn là cậu ấy. Khi cậu ấy vui,khi cậu ấy buồn,khi cậu ấy nghiêm túc,khi cậu ấy nghịch ngợm... Tất cả những biểu hiện ấy đều cuốn hút tôi, đều khiến tôi có cảm giác "muốn vẽ". Từ những bức vẽ ngây ngô đầu tiên,không giống mẫu tẹo nào,đến những bức vẽ hoàn chỉnh...Tôi đều cất giữ chúng cẩn thận, "kho báu" quí giá của tôi...
Giao ước của chúng tôi,đó là khi tôi học lớp 3,còn cậu ấy lớp 5. Trên đường đi học về,tôi bị một đám học sinh lớp trên đẩy ngã. Chúng nói là Thế Anh "nợ" chúng. Thật ra tôi biết,bọn chúng đánh không lại cậu ấy nên mới trút giận sang tôi. Nhưng tôi đã không nói với Thế Anh,tôi sợ cậu ấy sẽ lại đi đánh nhau, tôi sợ cậu ấy lại bị thương. Cả 3 ngày,tôi đều nói với cậu ấy là tôi bị ngã. Cuối cùng cậu ấy cũng biết. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi,Thế Anh đã đến chỗ bọn nhóc kia,để mặc cho chúng đánh,với điều kiện chúng không bao giờ được đụng đến tôi...Tôi gần như đã khóc ngất khi trông thấy cậu ấy. Vậy mà cậu ấy vẫn an ủi tôi. Cậu ấy nói cậu ấy không sao. Cậu ấy nói cho dù chuyện gì xảy ra,cậu ấy sẽ luôn bảo vệ tôi...Có lẽ từ lúc đó, tôi đã bắt đầu yêu cậu ấy mất rồi...
Thế Anh phải nằm viện một tháng. Bác sĩ nói cũng may chỉ là vết thương ngoài da,không ảnh hưởng đến xương,nhưng cũng cần cậu ấy nằm lại viện để theo dõi. Còn những đứa kia đều đã bị kỉ luật. Cậu tôi cũng không mắng Thế Anh,điều đó làm tôi bớt ăn năn hơn một chút.
Sau chuyện đó,cậu ấy bắt tôi phải hứa sau này sẽ không giấu cậu ấy bất kì điều gì nữa. Chúng tôi đã ngoắc tay với nhau,sẽ không tồn tại bí mật nào giữa hai đứa. Dù chỉ là lời hứa trẻ con, Thế Anh và tôi vẫn luôn thực hiện giao ước đều đặn như đó là điều hiển nhiên.
Song tôi đã không giữ lời. Tôi đã giấu cậu ấy một bí mật.Nó làm tôi có cảm giác như tôi đang phản bội cậu ấy... Nhưng cho dù có khổ sở hơn nữa,tôi vẫn có thể chịu đựng được,cho dù khó khăn hơn nữa,tôi vẫn có thể vượt qua được,chỉ cần cậu ấy đừng khinh ghét tôi.
Có những bí mật khi nói ra người ta sẽ thấy thanh thản,nhẹ nhõm,nhưng cũng có những bí mật nếu bị phát hiện thì sẽ là tai hoạ. Thứ tình cảm điên rồ này, một khi bị phát giác có thể phá huỷ toàn bộ cuộc sống của tôi ,phá huỷ toàn bộ tình cảm của những người thân dành cho tôi. Nhưng điều tôi lo sợ nhất,tôi sợ cậu ấy sẽ xa lánh tôi,đó mới là hình phạt tàn khốc hơn bất kì thứ hình phạt nào. Nếu cứ như hiện giờ,ít nhất, chúng tôi vẫn còn là bạn, và, "chị em họ"
Phần 9: Nhật Minh
Nếu bạn học trường ĐH Mĩ thuật K
Nếu một ngày đẹp trời,như sáng nay chẳng hạn,bạn đi qua sân trường.
Và nếu bạn nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng.
ÁAAAAA.....
Đừng nghi ngờ gì nữa, người đó chính là tôi.
Trời ơi...Chúa ơi...Thượng đế ơi...Ngọc hoàng đại đế ơi...
Đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là "oan gia ngõ hẹp".
Kẻ đã nhìn thấy tôi lúc tôi không muốn bị nhìn thấy nhất.
Kẻ đã "hại" tôi mất gần một tuần nhuận bút của báo H2T.
Hắn - đang đứng trước mặt tôi,cười nham nhở.
_Chào em, anh là Nhật Minh.
****
Tua lại 2 ngày trước...
_Hiện giờ đang thiếu sinh viên tình nguyện cho chương trình "thắp sáng niềm tin",lớp ta có ai tình nguyện tham gia không?
Im ắng,im ắng...
_Nếu không ai tình nguyện thì tớ buộc phải chỉ định vậy. - Lớp trưởng Thu Hà quét mắt khắp lớp một lượt,rồi chợt dừng lại ở...tôi. - Hoài thu !!
_Lớp trưởng,tha tớ đi...
_Không được! Lần nào cậu cũng trốn tránh cả. Làm sinh viên tình nguyện là một hành động cao cả,là vinh dự lớn lao của tất cả sinh viên chúng ta. Thanh niên trẻ tuổi phải tràn đấy nhiệt huyết và nhiệt thành cống hiến chứ! Sao có thể cứ rụt đầu mãi một chỗ được!
_Nhưng cậu bắt ép như vậy có còn là "tình nguyện" không?
__Ờ thì...Thu này... - Đột nhiên lớp trưởng hạ giọng - Cậu có biết là chương trình này nhằm quyên góp cho cô nhi viện Bình Minh không? Bọn trẻ ở đó tội nghiệp lắm, không đủ ăn, không đủ mặc, còn không được đi học nữa... Cậu nỡ lòng nào thấy thế mà không giúp?
_... - Tôi lưỡng lự. Thật ra không phải là tôi không muốn đi,chỉ vì tôi biết Thế Anh cũng là sinh viên tình nguyện,nhất định lần này cậu ấy cũng có tham gia.
_Đi mà...Bọn nhóc đó dễ thương lắm,lại tội nghiệp nữa...Nhé! Đi nhé!
_Ừm...Được rồi. - Cũng không chắc là sẽ gặp cậu ấy,hội trường lớn thế cơ mà.
_Hura! Hay quá! - Ặc...Sao tôi có cảm giác như mình vừa bị lừa vậy nhỉ? - Phong,Vũ,Lan,Tuấn,thêm các cậu nữa nhớ! Được rồi. Kết thúc họp lớp.
Một lát sau...
_Thu à,đến lúc đó nhân tiện...cậu giới thiệu mình với anh Thế Anh nhé! - Hừ. Ra đây mới là mục đích chính. Đúng là tôi bị lừa mà! Tôi ghét...Tôi hận...Tại sao cậu ấy lại đào hoa thế chứ?
****
Hôm nay đúng là ngày đại xui xẻo của tôi. Vì không những tôi bị lừa,gặp lại kẻ phiền phức,lại còn phải trông thấy Thế Anh với Phượng Ngân nữa. Còn cái tên đáng ghét kia,cứ 15 phút lại quay sang đây quảng cáo PS ( chắc ai cũng biết nhỉ,quảng cáo kem đánh răng dĩ nhiên phải khoe răng ra rồi.)
_Thu này,anh Nhật Minh...hình như để ý cậu đấy.
_Đừng nói nhảm.
_Thật mà! Mà cậu may mắn thật đấy. Anh ấy vừa đẹp trai, lại học giỏi, nghe nói nhà anh ấy cũng giàu lắm.
_Nếu cậu thích thì cứ tự nhiên, phần cậu đấy.
_Ầy...Mình không dám trèo cao thế đâu. Với lại mình chỉ có anh Thế Anh thôi,hi hi...Nhưng mà...- Thu Hà cau mày - Tại sao Phượng Ngân cứ bám lấy anh ấy thế? Cứ tưởng là hoa khôi thì ai cũng phải chú ý đến cô ta chắc?
Tôi nắm chặt tay. Tại sao đã không muốn nghĩ đến mà cứ nhắc lại trước mặt tôi ?
_Này,2 cô nương,làm việc đi,đến đây để tán dóc đấy à? - Phong nói.
_Hừ! Mới nói có một,hai câu thôi mà,cậu có cần làm ầm lên thế không?
_Cái gì chứ? Cậu bảo ai làm ầm?
_Con trai mà lắm điều!
_Con gái mà như quạ mổ.
...w x y z .....
_Thôi! Stop !!! - Tôi can ngăn. Hai người này mà cãi nhau thì đến tối cũng chẳng xong - Các cậu giải tán thôi,làm việc chính đi.
_Hừ !
_Hứ !
Tôi thở dài. Đúng là oan gia . Nhưng cũng tốt. Cứ nhộn nhạo thế này lại bớt cho tôi phải suy nghĩ linh tinh...
Phần 10: Kì quái
Công việc buổi sáng cũng không vất vả lắm. Chỉ là chuẩn bị trang thiết bị, dọn dẹp, trang hoàng sân khấu, hội trường cho buổi biểu diễn. Đến trưa,khuôn mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi.
Tôi ngồi nghỉ ở bồn cây,quạt quạt quyển vở cho đỡ nóng. Dự báo thời tiết nói hôm nay 34 độ C . Hic. Đúng là lò hấp mà.
_Em uống cái này đi.
Tôi ngẩng đầu lên. Nhật Minh mỉm cười,đưa chai nước mát về phía tôi. Tôi còn chưa kịp từ chối thì...
_Chị Thu! - Hả? Lại là Thế Anh.
_Là cậu à?/ Là anh à? - Cả hai cùng đồng thanh.
Nhật Minh nở nụ cười rộng miệng.
_Thì ra cậu là em họ cô ấy à? Chào cậu,tôi là Nhật Minh.
Thế Anh không để ý đến anh ta,quay sang tôi.
_Chị chắc là đói rồi,đi ăn cơm thôi.
_Uống nước trước đã. Cô ấy đang nóng. - Nhật Minh lại đưa chai nước vào tay tôi. Khoan...Hình như có gì đó không ổn lắm.
_Không cần. Ở quán ăn cũng có thể gọi đồ uống. - Cậu ấy gạt tay anh ta ra,kéo tôi đứng dậy.
_Khoan đã! Cậu còn chưa có hỏi cô ấy. - Anh ta lại kéo tay còn lại của tôi.
Éc! Tôi đang ở trong tình trạng gì thế này? Kéo co à?
_Anh Thế Anh !? - Phượng Ngân.
_Anh Nhật Minh !? - Một ai đó.
_Thu !? - Hà và Phong.
Bỗng chốc mọi người đều nhìn về phía chúng tôi. Tôi có cảm giác như tất cả máu nóng đang bốc lên đầu mình.
_Bỏ tay chị ấy ra.
_Tại sao?
Cái...cái...cái gì? Hình như sự tồn tại của tôi đã bị lãng quên thì phải. Mà đám đông hiếu kì dường như cũng càng ngày càng chú ý về bên này hơn. Không thể chịu nổi nữa rồi !
_Ngừng !!!- Tôi gắt lên. - Cả hai bỏ tay ra...Được rồi,anh đưa nước đây. - Tôi lấy chai nước từ tay Nhật Minh,mở nắp tu từng ngụm lớn rồi đưa lại cho anh ta. - Xong rồi,cảm ơn anh. Thế Anh,chúng ta đi ăn cơm.
Tôi phăm phăm đi trước. Được một đoạn,tôi bỗng thấy kì quái. Quay đầu lại,tất cả đang mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
_Sao thế? Mọi người không thấy đói à? Chiều nay công việc vẫn còn nhiều lắm,không ăn gì là không đủ sức đâu.